VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Diêu quản gia càng không dám nhìn. Vội vàng che mắt lại xoay lưng đi, chỉ cảm thấy y như cây kim đó đang đâm vào chân ông ta vậy, hai chân thoáng chốc run rẩy.

Nhìn thấy ông ta xoay lưng đi, Vân Quản Ninh khẽ khàng đổi một cây kim khác mỏng như lông bò, động tác im lặng không chút tiếng động.

Một tia sáng thoáng xẹt qua trong mắt, nàng đâm thẳng cây kim vào đầu gối của Mặc Hồi Diên không chút do dự.

Xin lỗi nha, Mặc Hồi Diên!

Ngươi làm mùng một thì ta làm mười lăm vậy!

Là người bất nhân trước, đừng trách sao ta bất nghĩa!

Vì để an nguy của con trai được bảo đảm, nàng phải mạnh mẽ hạ quyết tâm loại bỏ hết mọi chướng ngại vật đang có ở phía đối phương. Nàng không quan tâm đến chuyện sau này con trai mình có thể leo lên đến chức vị gì đó, nàng chỉ cần con trai bình an, mạnh khỏe là được rôi!

Nhưng tình thế trước mắt thì…

Chỉ cần Mặc Hồi Diên và Nam Cung Nguyệt còn sống một ngày thì sẽ không buông bỏ ý đồ xấu xa.

Cô sẽ không làm cho bọn họ chết, nhưng muốn khiến cho bọn họ sống không bằng chết!

Bước ra khỏi phòng Mặc Hồi Diên, Vân Quán Ninh kêu Diêu quản gia dẫn Uông di nương đến.

Chỉ liếc sơ qua nàng liền ngợi khen: “Chà chà, quả thật được đúc từ chung một khuôn với Sở Vương Phi, Ngũ quan này, khí chất này, thân hình này, chẳng lẽ ngươi là tỷ muội thất lạc nhiều năm với Nam Cung Nguyệt sao?”

Vân Quán Ninh đi vòng quanh nàng một vòng.

Uông di nương ngại ngùng cúi đầu: “Minh Vương Phi lầm rồi! Sở Vương Phi là Đông Quận công chúa tôn quý. Còn tiện thần chẳng qua chỉ là phận ruồi muỗi ở Kinh Thành mà thôi!”

“Ruồi muỗi thì có sao? Đừng tự coi nhẹ mình!Ruồi muỗi cũng có thể lay động được chốn lầu cao, nói chi người là một con người!”

Vân Quán Ninh xụ mặt lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Tuy Nam Cung Nguyệt là Đông Quận công chúanhưng cũng không sống ở chỗ của Đông Quận hoàng hậu, không được sủng ái ở Đông Quận. Nếu như hoàng đế và hoàng hậu Đông Quận thật sự yêu thương nàng ta thì sao có thể để cho nàng ta hòa thân với Nam Quận?

Vị Uông di nương này mặc dù dáng vẻ trông rất giống với Nam Cung Nguyệt nhưng đôi mắt long lanh mọng nước thật sự là phong tình vạn chủng, quyến rũ lòng người khó mà cưỡnglai.

Đến một nữ nhân như nàng còn khó kìm nén được chứ đừng nói gì đến đám đàn ông như Mặc Hồi Diên!

Mặc Hồi Diên không kiềm chế được cũng là lẽ thường tình.

“Lần này vì chuyện của các ngươi mà Sở Vương Phi đã tức giận đến nổi sảy thai rồi. Ta nghĩ sau khi tẩu ấy tỉnh lại nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đầu, người đã nghĩ ra cách ứng phó chưa?” – Vân Quán Ninh hỏi.

Uông di nương khẽ quét mắt liếc nhìn Diêu quản gia.

Nàng ta là người do Đức Phi gửi tặng, đương nhiên là đồng lòng với Vân Quán Ninh. Thấy nàng ta không tiện trả lời, Vân Quán Ninh hừ lạnh một tiếng: “Diêu quản gia, đây là đạo lý tiếp khách của Sở Vương Phủ hay sao? Bổn vương phi đến đây lâu như vậy, còn trị thương ở chân cho vương gia nhà các người, vậy mà ngay cả một ngụm trà cũng không có, các ngươi tiếp đãi bổn vương phi như vậy à?”

Diêu quản gia vội vã quay người đi chấm trà.

Lúc này Uông di nương mới ém thấp giọng, nói nhỏ: “Minh vương phi, chuyện này là do thiếp mà ra cả, thiếp tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Chờ vương gia tỉnh lại, thiếp sẽ chủ động thỉnh tội…”

Nói rồi, nàng ta liền ngân ngấn nước mắt.

Uông di nương rút khăn tay ra khẽ lau nước mắt, dáng vẻ “rưng rưng nước mắt, muốn nói lại thôi” càng khiến cho Vân Quản Ninh khi nhìn thấy cũng phải nghẹn họng trân trổi đứng nhìn.

Cùng là phận nữ nhân, tại sao người ta có thể dịu dàng xinh đẹp đến vậy?

Người ta vừa khóc là đẹp như đóa hoa lê đọng giọt sương, yểu điệu khiến cho người ta phải thương yêu. Tại sao nàng vừa khóc là như nước lũ tuôn trào, còn phải vừa ném đồ vừa chửi người ta, la hét đến nổi không ai dám đến gần?

Đều là phận nữ nhi thì đừng có khác biệt lớn vậy chứ.

Vân Quán Ninh nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp của người ta rồi nhìn lại chính mình…

“Được lắm!”

Nàng gật gật đầu: “Ta tin rằng Uông di nương cũng không muốn làm vật thể thân cho người khác cả đời, nếu như muốn củng cố địa vị thì phải giữ chặt được trái tim của Sở Vương!”

Nàng cố ý kéo dài câu nói.

“Thiếp hiểu rõ, xin Minh Vương Phi cứ yên tâm.”

Uông di nương cúi người, động tác như cành dương liễu rũ theo gió.

Vân Quán Ninh không dám nhìn nữa, xấu hổ chạy trối chết. Nàng xin thề, bắt đầu từ tối hôm nay nàng phải tập yoga, phải uốn nắn thân hình!

Vừa mới đi được hai bước, phía sau đã có tiếng gọi truyền đến: “Minh Vương Phi xin dừng bước!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi