VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


“Bệnh nhân có thể trả nổi tiền khám chữa bệnh của ta không phải lúc nào cũng có.

Trước kia, thường thì một tháng sẽ có ba, năm người hào phóng, nhiêu đó đã được coi là nhiều.

Có những khi cả hai, ba tháng chẳng có thêm được nguồn thu nhập nào nữa đấy!”, nhưng sau đó, khi gặp được kẻ có tiền, nàng sẽ kê giá cao hơn nữa, dù sao cũng là kiểu “Ba năm không khai trương, vừa khai trương là ăn đủ ba năm”.

Cơ Vấn Thiên như đang nghĩ ngợi gì đó: “Nàng có hứng thú với chuyện Trác gia không?”
Không đợi Thích Vy kịp lên tiếng, Thích Cẩm Dương đã gian giảo chớp mắt hỏi: “Chuyện gì thế ạ?”
Cơ Vấn Thiên cũng thuận miệng kể cho con trai nghe vài drama của Trác gia, Thích Cẩm Dương nghe mà thỉnh thoảng ô a vài tiếng đầy kinh ngạc, biểu cảm phong phú vô cùng.

Thích Vy đang khó hiểu vì sao hắn lại nhắc tới chuyện Trác gia: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi khám cho Trác Bất Phàm? Hay là chữa thương? Nhưng đến bây giờ, hắn bị gì, chúng ta còn không biết cơ mà!”, vả lại, tiền khám chữa bệnh của nàng cao lắm nha, không thể khám miễn phí hoặc trả lấy lệ mấy chục lượng đâu.


Cơ Vấn Thiên nói: “Ta vừa hỏi Cổ quản gia chuyện nhà họ Trác, Trác Bất Phàm cũng không phải do cha hắn đánh bị thương mà là dính dáng tới hồng nhan tri kỷ đang mang thai kia.

Vì để chữa khỏi cho hắn, Trác gia đã lén để lộ tin tức, nếu ai chữa khỏi cho Trác Bất Phàm thì bằng lòng trả ngàn lượng coi như thù lao!”
“Một ngàn lượng!”, Thích Vy và Thích Cẩm Dương đồng thời thốt ra tiếng: “Đúng là hào phóng nha!”
Đừng thấy gia sản của Thích Vy không ít mà cho rằng nàng không thèm ngàn lượng kia, nên biết là tiền khám chữa bệnh của dân chúng bình thường sẽ không vượt quá một lượng, mua thuốc cũng không chọn những loại quý hiếm, toàn là những gói thuốc từ mấy chục tới trăm văn tiền mà thôi.

Phí khám bệnh của nàng là năm mươi lượng, nhiêu đó cũng coi như là giá trên trời rồi, thế càng không phải nói tới tiền chữa bệnh nha.

Một ngàn lượng ở hiện đại tương đương một triệu, chỉ có thương gia giàu có mới trả được số tiền đó nhưng chỉ là quan chức mà dám ra cái giá đó, không chừng chẳng được mấy ngày là sẽ bị người tố cáo mất.

Nhưng lời giải thích của Cơ Vấn Thiên lại làm Thích Vy hiểu ra.

“Phu nhân của Trác Chính Thanh xuất thân từ phú thương Giang Nam, của cải phong phú, đồ cưới nhiều mà quý, thù lao này là do Trác phu nhân nói ra”.

“Khó trách sao lại dám ra giá cao như thế! Bệnh tật của Trác Bất Phàm chắc chắn không nhẹ!”, Thích Vy lập tức có hứng thú: “Ta lại muốn xem thử rốt cuộc bệnh tật gì mà có thể làm hơn nửa số thầy thuốc của kinh thành bó tay”.

Thích Cẩm Dương ngẩng đầu nói: “Mẫu thân, người muốn khám bệnh cho Trác Bất Phàm gì kia sao? Người dùng thân phận Vương phi hay là Thánh Thủ Tiên?”
Cơ Vấn Thiên nhìn Thích Vy một cái, câu này hỏi hay quá.


Theo lý, dùng thân phận dân gian Thánh Thủ Tiên tất nhiên sẽ tiện hơn.

Dù gì việc Vương phi nhất phẩm đi khám, chữa bệnh cho người ta thì cũng không ổn lắm, tin tức truyền ra thì cũng không tốt cho danh tiếng của Cơ Vấn Thiên.

Nhưng bất ngờ là Cơ Vấn Thiên lại nói: “Lần này dùng thân phận của nàng đi khám!”
Thích Vy không hiểu: “Sao phải thế? Vương gia mà để Vương phi của mình ra ngoài khám bạc kiếm tiền, ngươi không sợ người ngoài phê bình sao?”, ví dụ như là sẽ nói: Làm Vương gia mà còn không nuôi nổi thê tử của mình!
Cơ Vấn Thiên nói: “Nàng chớ quên, nàng phải ở Dục vương phủ tối thiểu là năm năm, nàng có thể đảm bảo rằng việc Thánh Thủ Tiên là Dục Vương phi sẽ không bị lộ không? Giấy không gói được lửa, thay vì luôn phải hoá trang, lo lắng bị người ta nhìn thấu thì chẳng bằng nàng cứ quang minh chính đại mà làm, việc này cũng không phải chuyện gì bậy bạ phải che giấu.

Trị bệnh cứu người là việc thiện tích đức, người ngoài dám nói gì chứ!”.

Đối với hắn thì chuyện này chẳng là gì cả, thậm chí người ta cũng không dám mạo hiểm đắc tội hắn đâu.

“Vả lại, một khi lần đầu trót lọt, sau này nàng không cần tìm, sẽ có bệnh nhân thích hợp tới xin khám, hiển nhiên họ sẽ chủ động dâng tiền ra, thế thì có tiện hay không?”

“Đúng ha! Sao ta không nghĩ tới nhỉ!”, vẻ mặt Thích Vy vui vẻ.

Thường ngày nàng đặt hết sự chú ý vào con trai và y học, không nghĩ nhiều tới mấy chuyện này, giờ được Cơ Vấn Thiên nhắc nhở, nàng cũng cảm thấy đây là ý kiến hay: “Ngươi đã không sợ thì ta cũng không cần kiêng dè gì, ta đây có thể dùng mặt mình ra ngoài kiếm tiền rồi!”
Nói thì nói vậy, Thích Vy cũng không thể trực tiếp tới cửa Trác phủ, dù sao cũng phải để Cơ Vấn Thiên nghe ngóng xem Trác Bất Phàm bị thương hay bệnh đã, nếu là bệnh thì là bệnh gì?
Chẳng lẽ là Lưu Thừa Nghiệp thứ hai?
Nhưng nếu thật sự là thế thì hồng nhan tri kỷ kia không thể mang thai? Nếu xác định tác giả bào thai không phải Trác Bất Phàm, Trác gia giữ người lại làm gì.

Dựa vào thế lực của Cơ Vấn Thiên, dù Trác Chính Thanh cố ý giấu giếm, hắn cũng chỉ tốn một ngày thôi là đã điều tra ra vấn đề của Trác Bất Phàm.

Thích Vy đã có thể nắm chắc vài phần nên ngày thứ ba, nàng dẫn theo Nam Tinh và Thanh Đại ra cửa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi