VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


Trác phủ.

“Phu nhân, phu nhân, có khách đến!”, quản gia Trác phủ vội vàng chạy vào bẩm báo.

Trác phu nhân đang lo lắng chuyện của con trai, bây giờ lại lộ ra vẻ vui mừng: “Có lang trung khác tới sao?”
Quản gia nói: “Không phải lang trung mà là Dục vương phi đến”.

Trác phu nhân sửng sốt một chút rồi hỏi lại: “Dục vương phi sao?”
Nhà bọn họ không thường lui tới với Dục vương phủ, tại sao nàng ta lại tới đây?
Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, đường đường là vương phi đã đích thân đến cửa thì Trác phủ cũng chỉ có thể nồng nhiệt nghênh đón.


Trác phu nhân còn đặc biệt sai người chỉnh trang lại y phục cho mình, tránh để mình thất lễ trước mặt khách quý.

Thích Vy vừa bước vào Trác phủ thì Trác phu nhân cùng với người trong nhà liền ra đón, hơn chục người đều cung kính hành lễ: “Tham kiến Dục vương phi!”
Trác phu nhân thân cũng là cáo mệnh phu nhân, thật ra không cần quá mức cung kính như thế nhưng vẫn biết giữ lễ nghĩa.

Thích Vy cũng không làm ra vẻ cao ngạo vì bản thân là vương phi, chỉ đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói quý công tử trong phủ thân thể có bệnh đang tìm kiếm lương y, còn treo thưởng 1000 lượng có đúng không?”
Trác phu nhân đang định lên tiếng thăm dò ý đồ của nàng thì đã bị nàng khiến cho ngẩn ra.

Trác phu nhân liền theo bản năng nói: “Tất nhiên là đúng!”
“Đúng thì tốt rồi”, Thích Vy lúc này mới yên tâm gật đầu, nói ra ý của mình: “Bản vương phi tới đây để khám bệnh cho quý công tử”.

Trác phu nhân như bị sét đánh mở to hai mắt, lộ ra nét mặt kinh hãi, cằm như muốn rơi xuống đất.

Sau đó bà ta thấp giọng hỏi: “Trước đây hình như ta chưa từng nghe thấy chuyện Dục vương phi biết y thuật.

Vậy người sẽ chữa như thế nào?”
Trác phu nhân không hề che dấu sự hoài nghi của mình đối với Thích Vy, thậm chí còn bắt đầu lo lắng có phải lão gia nhà mình đã nói lời đắc tội Dục vương ở trên triều hay không mà hôm nay vương phi lại cố ý tới cửa cảnh cáo, uy hiếp con trai của bà ta? Lại liên tưởng đến chuyện Dục vương phi vừa bước vào cửa đã nhắc tới chuyện tiền thưởng khám bệnh, đây rõ ràng chính là muốn tống tiền!
Trác phu nhân càng có cơ sở khẳng định suy đoán trong lòng mình, một mặt vì thấy Dục vương phi tham tài mà cảm thấy khiếp sợ, mặt khác lại lo lắng con trai có thể trở thành vật hi sinh bởi chuyện tranh đấu trong triều đình, trong lúc nhất thời biểu tình của bà ta thoạt nhìn lại càng thêm sầu não hơn so với lúc trước.

Năng lực tưởng tượng của Trác thiếu phu nhân thật sự không hề kém hơn mẹ chồng một chút nào, hai hốc mắt nói đỏ liền đỏ, cứ như thể sắp chuẩn bị tiễn phu quân nhà mình vào áo quan vậy.


Thích Vy nhìn biểu cảm khóc lóc của nàng ta giống như đang bị mình ức hiếp, lại nhìn tư thế khẳng khái như sắp hi sinh của Trác phu nhân đứng ở cửa, thật sự rất muốn ngẩng đầu lên hỏi ông trời không biết mẹ chồng nàng dâu nhà này đang tưởng tượng cái gì trong đầu?
“Các người còn muốn chữa bệnh của Trác công tử hay không?”, Thích Vy bất đắc dĩ phải lên tiếng nhắc nhở bọn họ.

Trác phu nhân lộ ra vẻ mặt đau khổ nghĩ, bà ta đương nhiên muốn trị chứ! Nhưng mấu chốt là vương phi người thật sự có thể trị được sao?
“Vương phi, nếu lão gia nhà ta có chỗ nào làm không đúng, kính xin người cùng vương gia thứ tội, chuyện trong triều phụ nữ và trẻ em bọn ta cũng không hiểu, hôm nay người cố ý đến Trác gia, người xem, tiền khám bệnh bọn ta sẽ trả, người có thể… cầm tiền rồi rời đi không?”
Thích Vy nghe đến đây thì cuối cùng cũng hiểu được mẹ chồng nàng dâu nhà này đang nghĩ gì trong đầu, cho nên nàng nhất thời không để ý hình tượng mà trợn tròn mắt nói: “Các người đang nói gì vậy?”
“Các người nghĩ bản vương phi là ai, bộ ta chỉ muốn lấy bạc của các người thôi sao? Không chữa khỏi bệnh của Trác công tử thì bản vương phi không lấy một xu! Đương nhiên nếu chữa khỏi thì các người cũng không được trả thiếu một xu, bản vương phi niêm yết giá khám chữa bệnh rõ ràng, không lừa gạt ai! ”
Sắc mặt của Trác phu nhân lại càng khổ sở hơn, sao vương phi còn không chịu buông tha, nhất định phải hại con trai của bà ta chứ!
Nam Tinh ở bên cạnh cảm thấy có chút không kiên nhẫn được nữa, liền thúc giục: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau dẫn bọn ta đến chỗ Trác công tử! ”
Trác thiếu phu nhân thấy người lên tiếng là nha hoàn thì nhịn không được trách cứ: “Phu quân nhà ta là nam tử, Vương phi là nữ quyến, nam nữ thụ thụ bất thân…”
Thích Vy nói: “Nếu như phu quân nhà ngươi cũng biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân thì chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra”.

Trác thiếu phu nhân như bị tát một cái, gương mặt tái nhợt.


Thanh Đại lại bổ thêm một đao: “Trác công tử so với vương gia nhà ta vẫn còn kém xa lắm”.

Ngụ ý của lời này rất rõ ràng, chủ tử nhà ta thật sự cảm thấy phu quân nhà ngươi chướng mắt, các ngươi không cần phải mù quáng lo lắng.

Sắc mặt của mẹ chồng nàng dâu lại càng tệ hơn.

Cuối cùng Trác phu nhân cũng biết phân nặng nhẹ, con trai quan trọng nhưng con đường làm quan của lão gia cũng quan trọng không kém, bà ta không thể gây họa cho lão gia, chỉ có thể nhận mệnh dẫn đường cho bọn họ đến tiểu viện của Trác Bất Phàm, vừa đi vừa không từ bỏ ý định mà nói với Thích Vy: “Phàm nhi nhà ta tuy rằng thanh danh ở bên ngoài không được tốt cho lắm nhưng bản chất vẫn là người tốt, hy vọng vương phi giơ cao đánh khẽ, hạ thủ lưu tình”.

Lúc bà ta thốt ra bốn chữ cuối cùng thì giọng nói cũng trở nên nức nở..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi