Lúc này, Tô Nguyệt tức giận cười lớn, “Hồi đó mẹ cậu đang mang thai con út thì đột nhiên trở dạ sinh non. Lúc đó, chính làThiên Dương nhà chúng tađã đích thân lái xe đưa mẹ cậu đến bệnh viện. Cuối cùng, bác sĩ nói, người mẹ và đứa bé chỉ có thể cứu một người, Tống Mục Dương khi đó thậm chí còn không đến bệnh viện, hắn chỉ gọi điện thoại đến và quyết định cứu cậu, Tống Khánh Bằng.”
Bốn anh em nhà Tống Mục Dương sắc mặt đột nhiên tái mét.
Tất cả đều nhìn về phía Tống
Mục Dương.
Bao năm qua, ân oán chôn chặt trong lòng bọn họ hóa ra chỉ là giả?
Tống Thiên Dương chưa bao giờ làm hại mẹ của bọn họ.
Cơ thể Tống Mục Dương khẽ run lên, một lúc lâu sau, đột nhiên mở to mắt, “Vợ tôi vô duyên vô cớ tại sao lại sinh non? Khẳng định là các người thừa dịp cả nhà chúng ta đều không ở nhà, bày ra thủ đoạn, các người tự cho là làm việc không chút kẽ hở, mới nói lời hùng hồn như thế.”
Tống Trường Thanh xua tay, “Trước khi mặt trời lặn tối nay, các người bắt buộc phải mang theo tất cả đồ đạc và rời khỏi nhà họ Tống. Tài sản thuộc về nhà họ Tống,một châm một tuyến cũng không thể chuyển đi. vấn đề hôm nay là không phải mưu tài, mà là hại mệnh. Thiên Dương không gọi cảnh sát báo án đã là nhớ tới chút thân tình rồi.”
Tống Mục Dương nhìn Tống Trường Thanh, mím môi vài cái, lúc sau, xoay người rời khỏi phòng khách.
Thấy vậy, bốn người con trai
cũng vội vàng đứng dậy, chật vật bước ra ngoài.
Trong phòng khách, một trận yên tĩnh.
Tống Thiên Dương nhìn bóng lưng của Tống Mục Dương, trong lòng cũng chua xót.
Thân là anh em ruột, tự nhiên không muốn nhìn thấy cục diện như vậy.
Nhưng đến thời điểm này, không thể để Tống Mục Dương ở lại nhà họ Tống.
Ánh mắt Tống Trường Thanh rơi vào trên người Sờ Trần, “Sờ Trần, màn biểu diễn của cậu hôm nay khiến tất cả mọi người bất ngờ. Nó khiến nhà họ Tống có thể thở phào nhẹ nhõm. Cũng có thể nói là đã giải quyết một tai họa cho nhà họ Tống.”
Tống Trường Thanh đứng dậy cúi đầu hướngSỞ Trần, “Sở Trần, cám ơn cậu.”
Tống Nhan sửng sốt, vội vàng bước tới đỡ Tống Trường Thanh, “Ông nội, đây không phải là chiếu
sát cháu gái sao?”
“Sở Trần hôm nay, chịu nổi cái lễ này.”
Tống Trường Thanh nói, “Nếu không có Sờ Trần, hôm nay cho dù đem Tống Mục Dươngtrục xuất khỏi nhà họ Tống,nhà họ Hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tống. Với thực lực của nhà họ Hoàng, muốn nhà họ Tống biến mất ờ Thiền Thành cũng không khó đâu.”
“Bữa tiệc tối nay ờ dinh thự của nhà họ Hoàng, Nhan Nhan, Hoàng lão gia tử cũng đã mời con. Con phải ăn mặc, trang điểm chỉnh tề một chút, không thể thất
lễ được.”
Tô Nguyệt mìm cười nói.
Chị emTống Vân và Tống Tình nhìn Tống Nhanvới vẻ đầy ghen tị.
Năm nám qua, trong mắt người nhà họ Tống, Tổng Nhanvì nhà họ Tốngđã hy sinh rất nhiều.
Cưới một kẻ ngốc làm chồng, làm vợ một tên ngốc năm năm, trở thành trò cười của cả thành phố, không biết cô ấy đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.
Nhưng lúc này, hai chị em vô thức liếc nhìn chồng mình đang bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét không kìm được.
Lâm Tín Bình,”…”
Chu Kiếm,
Tô Nguyệt tràn đầy vui mừng, nhưng vẫn có chút lo lắng, “Nào, mẹ sẽ đích thân thay quần áo cho con.”
Tống Nhan ho nhẹ, “Mẹ ơi, bây giờ mới có mấy giờ? vẫn còn vài tiếng nữa mới đến bữa tiệc ở dinh thự nhà họ Hoảng.”
“Trước hóa trang xong rồi thay quần áo, thời gian cũng liền không sai biệt lắm.”
Tô Nguyệt cầm tat Tống Nhanlôi kéođi, kéo một mạch đi ra khỏi phòng khách.
Sở Trần cũng cáo lui, “Tôi trở về nghỉ ngơi chút.”
“Hôm nay cậu cũng mệt rồi.”
Tống Thiên Dương nói, “Tuy nhiên, hôm nay cậu danh tiếng đang vang xa, khi tham dự bữa tiệc tối nay ở Hoàng gia nhất định sẽ thu hút sự chú ý của nhiều
người, cẩn thận có người ghen tị với cậu mà gây khó dễ trong bữa tiệc.”
Sở Trần gật đầu.
“Về phần Dược phẩm Bắc Trần… nếu thiếu kinh phí, có thể tăng thêm một chút.”
Tống Trường Thanh đột nhiên đưa ra một quyết định khác.
Sở Trần, chỉ trong vài giờ, đã từ một kẻ ngốc ở rể bị nhà họ Tống coi thường trờ thành con rể có danh vọng nhất nhà Tống.
Một màn này rơi vào mắt Lâm Tín Bình và Chu Kiếm, khiến họ vô cùng ghen tị.
Bất quá, lúc này bọn họ cũng không dám động đến danh tiếng của Sở Trần.
Mỗi một hành động, cử chỉ của Sở Trần hôm nay đều đại diện cho nhà họ Tống.
Dù có ghen tị đến mấy cũng phải thu liễm tâm tư, cười tươi khen ngợi.
Khi Sở Trầnvề tới phòng, sau khi đóng cửa lại mơ hồ vẫn có thể
nghe thấy giọng nói của Tô Nguyệt ở phòng bên cạnh. Khi bà đánh giá quần áo của Tống Nhan, đa phần đều không hài lòng.
Sở Trần cười nhẹ.