Đối với anh ta, một bữa tiệc tại dinh thự nhà họ Hoàng ở Thiền Thành không phải là một dịp quá quan trọng.
Hơn nữa, theo ý kiến của Sờ Trần, ngay cả khi Tống Nhan ra ngoài với trang phục bình thường, trang điểm nhẹ nhàng thì cô ấy vẫn có thể trở thành tâm
điềm của mọi người với gương mặt xinh đẹp của mình.
Sở Trần mở tủ quần áo của mình, trong năm năm qua, Tống Nhan thỉnh thoảng sẽ mua ít quần áo cho hắn.
Trên mặt Sờ Trần hiện lên một nụ cười.
Một tên chồng ngốc nghếch, cả nhà chế giễu, cả thành phố cười chê.
Tống Nhan, người được cho là nạn nhân, không hề oán hận hắn ta, ngược lại, Tống Nhan, người
xưa nay không bao giờ chiếu cố người khác lại chăm sóc cho tên ngốc nghếch Sở Trầnrất tử tế.
Bên dưới một nhan sắc xinh đẹp, còn có một trái tim trong sáng lương thiện.
Điều này làm cho Sở Trần nhìn Tống Nhan vớiánh mắt củasự cảm kích từ tận đáy lòng.
Cô gái này đã phải chịu đựng 5 năm ủy khuất vi hắn ta, vì vậy hắn sẽ dùng cả cuộc đời của mình để làm cho cô gái ấy hạnh phúc.
Hắn chọn ra một bộ quần áo cảm thấy vừa ý mình nhất đặt qua một bên, Sở Trần ngồi trên giường khoanh chân luyện công.
Mặt trời dần lặn ờ phía Tây.
Một chiếc xe tải đậu trước một
trong những biệt thự của gia đình nhà họ Tống, hẳn là xe đến lấy hành lý của gia đình Tống Mục Dương.
Dưới ánh chiều tà chiếu rọi, gương mặt của năm cha con không còn màu máu, vô hồn giống như những xác chết biết đi.
Sau khi hành lý được lấy đi, Tống Mục Dương đã đứng ở cửa biệt thự đợi rất lâu.
Quay người lại, giọng nói khàn khàn vô cùng, “Đi thôi.”
Cha con năm người lên chung
một chiếc xe, chậm rãi hướng phía ngoài biệt thự nhà họ Tống đi ra.
Tống Khách Hạcsiết chặt nắm đấm, oán hận trong mắt trào ra từ lúc lên xe.
“Tống gia, ta nhất định sẽ trở lại.”
“Ca, trường bối sư môn anh thật sự sẽ lưu chúng ta đi vào ư?”
Tống Khánh Bằng ủ rũ cúi đầu, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hắn không muốn rời đi.
Nhà họ Tốnghai năm qua khá khởi sắc, Tống Khánh BằngtạiThiền Thành có uy danh cũng không đến nỗi tệ, nhưng hết thảy, giờ đây tất cả những điều này đều tan biến.
“Chắc chắn rồi.”
Chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
Sở Trần đẩy cửa ra, vào lúc này, cửa phòng của Tống Nhan cũng vừa lúc mờ ra.
Sờ Trần nhìn qua, không khỏi ngây ngốc một hồi.
Tống Nhan ngày thường đã xinh đẹp động lòng người rồi, dưới sự đốc thúc tỉ mì cách ăn mặc trang điểm của mẹ cô Tô Nguyệt, Sở Trầnmới chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm thấy tâm hồn như run lên.
Cô gái này đẹp không gì sánh được.
“Bà xã à, em thật đẹp.”
Sở Trần bước tới.
Tô Nguyệt nhướng mày,gần như định nổi giận, nhưng chợt nhớ ra Sở Trần không còn là tên con rể ngu ngốc trong mắt mình nữa,
mà là nhân vật chính của nhà họ Tống đêm nay, trên mặt bà lập tức nở một nụ cười,“Sở Trần, Nhan Nhan nhà chúng ta bậc này điều kiện, nó đã nguyện ý ở bên cạnh cậu năm năm, đó chính là phúc khí của cậu”
“Đó là điểu hiển nhiên.”
Sở Trần kéo tay Tống Nhan, “Nhan Nhan quả thực là món quà mà Chúađã ban cho tôi.”
Tống Nhan nhìn Sở Trần.
Tên ngốc này hôm nay liên tục nắm tay cô.
Nghĩ đến bữa tiệc tối nay khó tránh khỏi cảnh tượng này, Tống Nhan liền ngầm ưng thuận.
Suy cho cùng, đó vẫn là người chồng trên danh nghĩa của cô.
Sở Trần và Tống Nhan bước xuống lầu, những người còn lại của nhà họ Tống cũng đều đến đủ.
“Tôi đây chỉ là đi ăn cơm, hay là tôi chuẩn bị xuất chinh vậy?”
Sở Trần càu nhàu nói.
Khi Tống Nhan nghe thấy điều
này, cô không khỏi cười khẽ.