VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Tiền Bộ Thiệu thốt lên. “Đương nhiên chính là trường tử đích tôn của Hoàng Gia, Hoàng Ngọc Trân.”
Diệp Thiếu Hoàng nói, “Vinh
Đông nói rất đúng, chuyến đi giảng bài này của Sở Trần tại Tinh Anh Quyền Quán đã thu hút sự chú ý của cả thành phố, Hoàng Gia nhất định cũng mong muốn được nhìn thấy Sở Trần bị giẫm đạp dưới chân, ta nghĩ Hoàng Ngọc Trân sẽ tình nguyện hợp tác với chúng ta.”
Diệp Thiếu Hoàng liền nhanh chóng gọi điện thoại tới Hoàng Ngọc Trân, trò chuyện vài câu, điện thoại liền cúp máy.
Vinh Đông và Tiền Bộ Thiệu nhìn Diệp Thiếu Hoàng với ánh mắt đầy mong đợi.
“Hoàng thiếu gia vô cùng hứng thú với chuyện này, hắn nói sau một tiếng, liền đến Hoàng Đình.”
Diệp Thiếu Hoàng cười nhẹ,
“Xem ra Hoàng Gia bây giờ khó khăn hơn chúng ta tường tượng.”
Tinh Anh Quyền Quán.
“Thực sự xin lỗi, Tinh Anh Quyền Quán không mở cửa vào thứ bảy này.”
“Xin lỗi, Tinh Anh Quyền Quán chưa nhận được tin Sở Trần sẽ giảng bài ở Tinh Anh Quyền Quán.”
“Nhầm máy rồi, đây không phải là Tinh Anh Quyền Quán.”
Hồng Nhật Cương, Quán chủ của Tinh Anh Quyền Quán.
Sau khi cúp một cuộc điện thoại khác, Hồng Nhật Cương chỉ đơn giản là tắt máy, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo.
Ờ bên cạnh, Tống Thu, hắn vừa mới trở lại Tinh Anh Quyền Quán, lúc này vẻ mặt của Tống Thu cũng nghiêm nghị, “Không ngờ tin tức anh rể đến Tinh Anh Quyền Quán lại lan truyền nhanh đến vậy, thậm chí cả thành phố
đều đã biết đến.”
“Hiện tại quyền quán của toàn thành phố đều hướng mắt tới đây, mà lại có thêm dư luận thêm vào, nói rằng Nam Quyền chi sư thứ bảy tuần này sẽ đến Tinh Anh Quyền Quán để giảng bài.”
Hồng Nhật Cương nói, ‘Tiểu Thu, từ lúc con nói cho ta chuyện này mới vẻn vẹn qua hai tiếng đồng hồ, các đệ tử của Tinh Anh Quyền Quán nhận đưọ’c thông báo là điều bình thường, nhưng bây giờ rõ ràng là ai đó đang cố tình tung tin, đồng thời bọn họ cũng cố tuyên truyền, còn đem
Sở Trần nâng đến ‘Nam Quyền chi sư’, ta hơi lo lắng một chút,


đây là cô ý nâng giêt.
Hồng Nhật Cương đương nhiên nghe nói về trận chiến giữa hai nhà Tống Hoàng.
Sở Trần đến Tinh Anh Quyền Quán để giảng bài chỉ điểm, đó chỉ là một hành động cực kỳ bình thường.
Tinh Anh Quyền Quán cũng không công khai tin tức này, Sở Trần đương nhiên không lộ ra ngoài.
Khả năng duy nhất chính là có ai đó đang cố tình dẫn dắt.
Tự nhiên cũng tự hỏi liệu có bóng dáng của Hoàng Gia giật dây đằng sau tất cả những chuyện này hay không.
“Nâng giết?”
Tống Thu cũng nghĩ tới điềm mấu chốt trong đó, đồng tử không khỏi co rụt lại, “Có người muốn đối phó anh rể trong lúc anh rể giảng bài?”
Tống Thu nghĩ, nếu trước con mắt của tất cả mọi người, Sở
Trần bị khiêu chiến, một khi bị đánh bại… Tống Thu không khỏi rùng mình.
Hậu quả khó mà lường được.
Tống Thu vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi điện cho Sở Trần.
“Anh rể.”
Tống Thu nóng lòng muốn kể tất cả mọi chuyện, cầm điện thoại, lòng bàn tay đã toát mồ hôi.
Tất cả là lỗi của mình, quá nóng lòng muốn báo tin này cho anh
em trong Tinh Anh Quyền Quán.
Đầu bên kia điện thoại, Sở Trần trầm tư một hồi, sau đó trả lời với Tống Thu, “Quyền quán giảng bài, đúng lịch trình mà tiến hành.”
Đầu óc Tống Thu bị chấn động.
Nhìn Quán chủ một lúc lâu, mới nói: “Anh rể nói, sẽ tiến hành như đã hẹn.”
Hồng Nhật Cương cũng giật mình, lập tức bật cười, “Xem ra Sở Trần rất có lòng tin, kể cả có biến số cậu ấy cũng xử lý được.”
“Chẳng qua, Quán chủ, tin tức đã lan truyền rồi, con e rằng sân bãi của Tinh Anh Quyền Quán sẽ không thể chen chân nhiều người như vậy.”
Bên cạnh, một đệ tử Quyền Quán lên tiếng.
“Hừ, Tinh Anh Quyền Quán vốn chưa bao giờ mở cửa cho công chúng, sáng sớm thứ bảy chúng ta liền đóng cửa lại, bọn họ cũng không làm gì được chúng ta.”
Tống Thu nói.
“Thật khó tức giận.”
Hồng Nhật Cương nói, “Về tình về lý, người khác không thể làm gì chúng ta, nhưng nếu càng nhiều người tụ tập, rất dễ mất lý trí, thậm chí cửa lớn của Tinh Anh Quyền Quán cũng dễ bị đạp đổ.”
Hồng Nhật Cương lắc đầu, “Khi đó, hiện trường sẽ vô cùng hỗn loạn và mất kiểm soát, đừng quên, nếu như có người thật sự đang muốn kích động gây phiền phức, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Tống Thu cau mày, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, chuyến đi giảng bài của anh rể, vậy mà lại xuất hiện khó khăn trắc trờ lớn như thế.
“Vậy thì chúng ta phải làm sao?”
Tống Thu không nhịn được hỏi, trong lòng không kìm được sự
khẩn trương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi