“Lấp không được thì khai thông.”
Hồng Nhật Cương nói, “Vì mọi thứ đã là không thể tránh khỏi, Sở Trần cũng đã quyết định tiến hành đúng theo lịch trình, cho nên chúng ta cũng có thể lấy danh nghĩa Tinh Anh Quyền Quán gửi thư mời, cho các đại quyền quán một ít danh ngạch, đến lúc đó, bọn hắn muốn phái cái gì đại biểu đến đây, chúng ta không quản được, chỉ có người tay cầm thư mời, mới có thể tiến vào.”
Nam tử bên cạnh lúc này trầm giọng nói, “Chuyện này hãy giao cho con phụ trách, chỉ là. . Nam tử chần chờ một chút, “Triệu Gia quyền quán. ..” Tống Thu khuôn mặt cũng hơi biến sắc, nhìn thoáng qua chân Hồng Nhật Cương.
Triệu Sơn ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đánh gãy chân Hồng Nhật Cương, hiện tại Hồng Nhật Cương vẫn còn ngồi tại trên xe lăn, không có cách nào đi lại.
Mọi người trong Tinh Anh Quyền
Quán đều coi Triệu Gia là kẻ thù.
Hồng Chiếu hai tay ôm hai bên xe lăn một lát, sau đó mới chậm rãi thả ra, “Không cần đãi ngộ đặc biệt, đều mời họ như người khác.”
“Quán chủ, nếu lần này Triệu Sơn dám tới gây chuyện, tôi sẽ phế một chân hắn!”
Tống Thu nghiến răng, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, nói một cách chắc nịch.
Hồng Nhật Cương nhìn Tống Thu và lắc đầu, “Tiểu Thu, không thể
nhiều chuyện.”
Trong trận lôi đài chiến tại hội triển lãm, Tống Thu đã hót một tiếng làm kinh người, sau đó, Tống Thu cùng Hồng Nhật Cương đều rõ ràng, đây là do Tống Thu đã đánh Triệu Sơn một cái đánh quá bất ngờ.
Đối kháng chính diện, Tống Thu căn bản không phải là đối thủ của Triệu Sơn.
Thứ năm.
Ngày mà ‘Nam Quyền chi sư’ Sở Trần sẽ giảng dạy tại Tinh Anh
Quyền Quán đang ngày càng đến gần.
Tất cả các quyền quán lớn trong thành phố đều đang bàn luận sôi nổi.
“Nghe nói Sở Trần chỉ chỉ điểm giúp Tống Thu vài ngày, liền giúp Tống Thu đánh bại Triệu Sơn, quả thực đúng là hóa mục nát thành thần kỳ.”
“Hừ, dù sao hắn cũng chỉ là một tên ờ rể của Tống Gia, cũng không nên thần thánh hóa hắn quá, lúc Tống Thu đánh bại Triệu Sơn thì tôi cũng ở đó, Tống Thu
lúc đó ra tay bất ngờ với Triệu Sơn, nếu đánh trực diện thì Tống Thu còn kém xa mới là đối thủ của Triệu Sơn.”
“Sở Trần có bản lĩnh như thế hay không, chẳng phải thứ bảy tuần này sẽ biết sao.”
Tin tức truyền ra.
Phòng tồng thống của một khách sạn nào đó.
“Không đi, đánh chết ta cũng không đi.”
Ninh Tử Châu lắc đầu nguầy
nguậy, thần sắc kiên quyết.
Người đàn ông bên cạnh có chút kinh ngạc, “Thiếu gia, ở Dương Thành, những dịp như thế này cậu sẽ không bao giờ vắng mặt… Tôi cũng đã điều một chút lực lượng để điều tra, Sở Trần giảng bài tại Tinh Anh Quyền Quán, phía sau còn có một số nhà thôi động lực lượng, trong số đó, có Thiền Thành Triệu Gia, vốn luôn là một gia tộc sống khiêm tốn ở Thiền Thành, dường như bọn họ đang chuẩn bị gì đó để gây khó dễ cho Sở Trần.”
“Sờ Trần tuổi còn trẻ nhưng được
danh xưng ‘Nam Quyền chi sư’, chính là bời vì một người được hắn chỉ điểm đã đánh bại Triệu Gia Triệu Sơn, người đã từng càn quét các quyền quán lớn ờ Thiền Thành.”
“Hai ngày qua, Liên Minh Quyền Sư dường như đang để mắt đến nơi này, tôi nghi ngờ rằng Triệu Gia đã âm thầm xuất tiền mời bọn họ.”
“Ngừng!”
Ninh Tử Châu ngăn người đàn ông lại.
Từng lời nói của người đàn ông này khiến trái tim anh ta ngứa ngáy.
Ninh Tử Châu từ nhỏ đã vô cùng yêu thích công phu quyền cước, loại giao đấu giữa các quyền quán này, vô cùng hấp dẫn, sẽ kích thích Ninh Tử Châu vô cùng.
Tuy nhiên, lần này không giống.
Nhân vật chính của sự kiện này … Là, Sờ thúc! Đánh chết cũng không đi! Ninh Tử Châu cố gắng kìm nén sự háo hức trong lòng xuống.
Một lúc sau, khôi phục lại tinh thần, Ninh Tử Châu nhẹ nhàng chuyển chủ đề và nói, “Hoàng Gia bên kia có động tĩnh gì không?”
“Hoàng Gia đang cố gắng liên lạc, không biết liệu đại phái cổ Võ chính thống này có xuất hiện vào thứ bảy không.”
Người đàn ỏng trả lời.
Ninh Tử Châu, ”…” Bản thiếu muốn biết là cái này sao?
Trong lòng anh ta lại nổi trận ngứa ngáy.
“Tôi đang hỏi về Kim Than City.”
Ninh Tử Châu trừng mắt nhìn người đàn ông.
“Khục.”