VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Sờ Trần nói, “Nếu Vô ưu gặp nguy hiểm, tôi sẽ xuất thủ cứu giúp. Tuy nhiên, trước khi hành động vào tối mai, tôi phải kiểm tra thực lực của Vô Ưu.”


Mạc Vô Ưu tự tin gật đầu, “Nhất


định sẽ không để anh thất vọng.”


Từ nhỏ đến lớn, Mạc Vô ưu được coi như một thiên tài.


Ngay cả trong số các đệ tử thân truyền của Tinh La Môn chủ hiện tại, cũng chỉ có Giản Lữ Thế, người lớn hơn cô mười tuổi, có thể đánh với cô một trận.


Sau khi Mạc Nhàn ăn trưa, Sở Trần và Mạc Vô Ưu trở lại Tinh La tiểu điếm.


“Công phu quyền cước của Tinh La Môn, hẳn là Trích Tinh Thủ mà La Vân Đạo Tôn am hiểu nhất đi.”


Sau khi Sờ Trần bước vào cửa, anh ta nói ngay, ‘Trích Tinh Thủ cũng là một môn tuyệt kỹ trong Tinh La kỳ thuật, sau năm ngày nữa giao đấu, khi giao phong chính diện, những kỳ thuật còn lại khó mà thi triển ra, cho nên, mấy ngày nay, trọng điểm rèn luyện em sẽ là Trích Tinh Thủ. Ra tay đi.”


Mạc Vô Ưu gật đầu, không chút do dự, ngọc thủ vỗ tới, “Cẩn thận.”


Trích Tinh Thủ thức thứ nhất,


Thanh Phong Minh Nguyệt.


Sờ Trần bóng dáng không có trốn tránh, nắm lấy tay Mạc Vô ưu.


Đồng tử Mạc Vô ưu co rút lại, cô đã gắng hết sức, nhưng không thề thoát ra.


Một lúc sau, Sở Trần mới buông ra, Mạc Vô Ưu lui lại mấy bước, nhìn Sở Trần.


Một chiêu cũng không qua được.


Mạc Vô Ưu thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng giữa mình và Sở Trần lại có khoảng cách lớn như vậy.


vẻ mặt của Mạc Vô ưu có chút uể oải, mân mê miệng nhỏ, cảm thấy ủy khuất.


Cô không ngờ rằng sức chiến đấu thực tế của mình lại kém đến vậy.


“Em có biết sai lầm lớn nhất của em là gì không?”


Sờ Trần nói.


Mạc Vô ưu nhìn Sở Trần háo hức.


Sở Trần cũng không muốn thừa nước đục thả câu, chậm rãi nói:


“Vừa rồi ta kêu ngươi em đánh ta, nếu em trực tiếp xuất ra Trích Tinh Thủ thức thứ sáu, đối phó ta sẽ rất dễ dàng, hơn nữa có thể tùy thời gặp chiêu phá chiêu, nhưng em lại trực tiếp làm từng bước, đánh ra thức thứ nhất. Nếu như ta không khuất phục em kịp thời, nước đi tiếp theo của em hẳn là Trích Tinh Thủ thức thứ hai đi.”


Mạc Vô Ưu mặt xinh đỏ bừng.


Cô xác thực định như thế.


Sở Trần nói, “Trong thực chiến, không có chiêu thức nào là phù


hợp cả.”


Sở Trần giọng nói có chút nghiêm nghị, Mạc Vô ưu càng nghe càng trở nên nghiêm túc, hoàn toàn nhập tâm vào.


Trích Tinh Thủ cũng không phải công phu tuyệt học cao thâm gì, nỏ được tạo ra lúc trước khi La Vân Đạo Tôn bái nhập Cửu Huyền Môn.


Sở Trần đã từng thấy La Vân Đạo Tôn thi triển Trích Tinh Thủ của mình, La Vân Đạo Tôn đã thực sự đem Trích Tinh Thủ vận chuyển tới tình trạng xuất quỷ


nhập thần, trong khi Trích Tinh Thủ của Mạc Vô ưu lộ ra quá non nớt.


về cơ bản, khi Mạc Vô ưu đối mặt với Sờ Trần, chưa qua ba chiêu cô đã bị Sở Trần bắt lấy.


Thông qua huấn luyện thực chiến, cho Mạc Vô Ưu một cái đặc huấn.


Sở Trần thật sự không hy vọng Tinh Vân Lệnh này sẽ bị Ninh Nguyên Thủy lấy đi theo cách này.


Sau một giờ.


“Nghỉ ngơi đi.”


Sở Trần đề nghị.


“Không, em không mệt.”


Mạc Vô ưu Phỉ hai mắt sáng lên, “Lại tới.”


Lại một tiếng nữa.


“Nghỉ ngơi một chút đi.”


“Không, em còn muốn.”


Sở Trần muốn khóc.


Làm sao cũng không nhìn ra, cô


gái nhỏ này lại là người cuồng nhiệt như vậy.


Thiền Thành về đêm.


Cuộc chiến kinh doanh này giữa hai nhà Tống Hoàng không ảnh hưởng đến sự phồn hoa của Thiên Hào Bar.


Chu Võ và đám đệ tử của Tinh Anh quyền quán bước vào, rất nhanh, bọn họ đã bị một số cặp mắt nhìn chằm chằm.


Mấy người không chú ý điều này, sau khi bước vào Quán bar, bọn họ gọi rượu và các món ăn kèm lên, bắt đầu uống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi