VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Dưới tiếng nhạc ầm ĩ, mấy người


càng trở nên vui nhộn hơn.


Những người ngồi chỗ tối nhìn bọn họ, thực tế là đang ngồi bên cạnh bọn họ, giả vờ như đang uống rượu một cách thản nhiên, nhưng thực chất là đang cố nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ.


“Lại lên.”


Chu Võ đong đưa xúc xắc, đơn đấu cùng một đệ tử khác của Tinh Anh quyền quán, Diêu Kiến Bân.


“Ba số sáu.”


Diêu Kiến Bân, “Bổ!”


Mặt Chu Võ tối sầm lại.


Diêu Kiến Bân mở cốc xúc xắc của mình, thực sự chỉ có hai số sáu.


“Cậu hai sáu, nhưng tôi lại có ba số sáu!”


Chu Võ tức giận, “Đêm nay tôi sẽ chiến cùng cậu tới cùng.”


Diêu Kiến Bân cười, hiển nhiên là không sợ.


Cuối cùng … Khi đám người sắp


uống say, Chu Ngộ cười to, “Tối nay tôi rất vui, Sở sư phụ mời chúng ta tham dự bữa tiệc kia, đó là do coi trọng chúng ta, tối mai, chúng ta phải chuẩn bị một phần lễ vật, chúc mừng Sờ sư phụ gia nhập Liên Minh Tông Sư Cửu Thành.”


Người bên cạnh ngồi nghe rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.


Sau khi nghe tiếng bổ xúc xắc cả đêm, cuối cùng cũng thu hoạch được thành quả.


“Đúng vậy!”


“Này, tôi không nghĩ Sở sư phụ lại chọn nơi đó làm nơi tổ chức tiệc rượu.”


“Đây là do Sở sư phụ khiêm tốn, hiểu chưa?”


Đám người đang nghe lén trong tối càng nghe càng thấy kích động.


Một trong số bọn họ đã nhanh chóng rời đi.


Thiên Hào Bar và Hoàng Gia có sự gắn bỏ chặt chẽ với nhau.


Tin tức truyền tới Hoàng Gia.


“Sở Trần muốn ăn mừng việc gia nhập Liên Minh Tông Sư Cửu Thành sao?”


Vẻ mặt của Hoàng Giang Hồng ảm đạm.


Những ngày vừa qua, Hoàng Gia thất bại liên tiếp, điều này đã khiến lão gia tử vừa bước qua tuổi 80 này bỗng già đi rất nhiều.


Trong đêm khuya thanh vắng, Hoàng Giang Hồng không khỏi toát ra một ý nghĩ trong đầu … Nếu như lúc trước nghe lời Mạc Nhàn, ngay từ đầu cúi đầu trước Sờ Trần, kết giao với Sờ Trần, có


lẽ giờ đây Hoàng Gia vẫn tốt đẹp.


Nhưng mà, trên đời không có thuốc hối hận.


Đến lúc này, Hoàng Gia đã không còn lối thoát.


ông ta phải tìm cách khiến Hoàng Gia vượt qua được khoảng thời gian khó khăn này.


“Hừm, Sở Trần cao hứng vẫn còn quá sớm.”


Hoàng Vũ lạnh lùng nói, “Tin tức từ Diệp Gia truyền đến, Sở Trần


sẽ không thể gia nhập Liên Minh Tông Sư Cửu Thành dễ dàng như vậy.”


Hoàng Giang Hồng lắc đầu, “Sở Trần có thể gia nhập Liên Minh Tông Sư Cửa Thành hay không đối với chúng ta mà nói, đều không trọng yếu. Hiện tại các nhà liên hợp, bao gồm cả Ninh Gia, tất cả đều là vì Sở Trần.”


Hoàng Giang Hồng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Trong chiến dịch vây quét này, lấy Ninh Gia đứng đầu, Hoàng Gia của chúng ta đã đến mức không kham nổi.”


“Cha có ý là là…” Ánh mắt của mọi người trong nhà họ Hoàng đều đổ dồn vào lão gia tử.


“Hoặc là sinh, hoặc là tử.”


Hoàng Giang Hồng nghiêm nghị nói, “Chúng ta căn bản không thể tìm ra mối quan hệ giữa Sở Trần và các gia tộc là gì, nhưng chúng ta không thể để mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, Hoàng Gia đã rơi vào thế bế tắc, cách duy nhất đề phá cục diện này chính là… diệt trừ Sở Trần.”


Vừa dứt lời, những người còn lại trong Hoàng Gia đều vô thức giật


mình.


Con ngươi của Hoàng Vũ đột nhiên co rút lại, “Đề Sở Trần hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này sao?”


“Nhưng vạn nhất làm như vậy, lại hoàn toàn chọc giận từng gia tộc, đến lúc đó, tình huống mà Hoàng Gia đối mặt sẽ còn nặng hơn bây giờ gấp trăm lần.”


Hoàng Ngũ gia Hoàng Lân nói.


“Cho nên ta mới nói, hoặc là sinh hoặc là tử.”


Hoàng Giang Hồng nhẹ nhàng nói, “Sự việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể chiến đấu một lần, cái chết của Sở Trần nhất định sẽ trở thành bước ngoặt của toàn bộ sự việc, có lẽ, Hoàng Gia sẽ còn phải chịu thêm đả kích nặng nề hơn, hoặc là Ninh Gia cầm đầu mấy nhà, vì cái chết của Sở Trần, sẽ không còn đoàn kết, thậm chí rút khỏi thành phố Thiền Thành.”


Buông tay mà đánh cược một lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi