Hai người nhìn nhau.
Sờ Trần mỉm cười, “Lady First.”
“Hoàng Phủ Tịch dám để lại câu này, liền không sợ các cậu gọi người.”
Giang Anh Đào nói, “Hắn biết rõ thực lực của các cậu, cho nên nếu muốn cứng đối cứng, đây là không thực tế.”
Giang Ánh Đảo lắc đầu, “Bây giờ tôi sẽ qua nói chuyện với Hoàng Phủ Tịch xem có thể xoay chuyển được hay không, đừng nói các cậu, ngay cả tôi, cũng khó chống lại được Hoàng Phủ Tịch, hẳn cùng hậu bối trẻ tuổi khác cùa Hoàng Phủ gia tộc không giống, người này quen ngang ngược càn rỡ, lãm việc vô cùng cao điệu, vừa rồi Sở Trần giống như đánh vào mặt hẳn, hắn chắc
chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Đào tỷ nói rất đúng, không cần phải gọi người.”
Sở Trần gấp nói tiếp, “Có điều, hiện tại không phải là hắn không bỏ qua vấn đề, mà là chúng ta không bỏ qua.
Vừa rồi tôi muốn một lời giải thích, bọn hắn vẫn chưa chò đâu.”
“Cậu điên rồi.”
Giang Ánh Đào thốt ra.
“Tôi chỉ muốn đòi cho Tiểu Bắc một lời giãi thích.”
Đôi mắt Sở Trần xẹt qua một đạo lãnh quang, “Tiểu Bắc vô duyên vô cớ bị bọn hắn trêu đùa, bây giờ còn đang lan truyền khắp trong giới, chuyện này, tôi nói không cho qua, ai cũng không
qua được, không phải chỉ là một cái Hoảng Phủ Tịch, tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
Sau khi Sờ Trần bước ra khỏi phòng, Giang Ánh Đào lúc này mới phản ứng: “Tiểu Bắc, cậu có biết anh ta muốn gọi cho ai không? Ngay cả Hoàng Phủ Tịch cũng không để vào mắt?”
Hạ Bắc cũng sững sờ.
Hồi lâu, hẳn chỉ có thể đoán,
“Trần Ca và Ninh Gia hình như có mối quan hệ nào đó.”
“Ninh Gia?”
Viên Tiểu Dũng và Hùng Đại Lực đồng thời thở nhẹ.
Tuy nhiên, Hùng Đại Lực suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu Ninh Gia ra tay, ngược lại có thẻ giải
quyết được chuyện tối nay, tuy nhiên, yêu cầu Hoàng Phủ Tịch xin lỗi, đây lả chuyện quá viển vông, Hoàng Phủ Tịch không có khả năng cúi đầu, cho dù là Ninh Gia.”
“Không sai.”
Giang Ánh Đào nói, “Hơn nữa, chuyện tối nay, Ninh Gia cỏ đến không nhất định giải quyết được, thậm chí nó có thể làm tăng thêm xung đột, không thể ngăn cản I đưọ’c nữa.
Hoàng Phủ Tịch có tiếng là một kẻ điên, hậu bối Ninh Gia có thể không dám đến lôi vào vũng nước bùn này.”
Sở Trần từ trong phòng đi ra, hướng một nơi yên tĩnh.
Phía sau, một người lặng lẽ đi theo Sở Trần.
Góc rẽ.
Sở Trầngọi điện thoại.
“Sở sư phụ.”
Đầu bên kia điện thoại, truyền đến một giọng nói có chút kinh hỉ, hắn không nghĩ đêm hôm khuya khoắtsở Trần lại gọi cho hắn.
“Tôi đang ở Dương Thành, hiện ở quán bar 21 Century vừa mới khai trương, đã gặp phải ít chuyên.”
Sở Trần nói, “Có người nói muốn thu thập tôi tại đây.”
Sờ Trần gọi cú điện thoại này chính là cho Hoàng Phủ Hòa.
Ngọc.
Hắn có ấn tượng tốt với Hoàng Phủ Hòa Ngọc, vì vậy trước khi giải quyết vấn đề này, Sở Trần cảm thấy cần phải chào hỏi Hoàng Phủ Hòa Ngọc trước.
Nghe đến đây, Hoàng Phủ Hòa Ngọc lập tức sững sờ, không khỏi thì thào: “Sờ sư phụ, ngài… nói đùa rồi.”.