VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Theo suy nghĩ của Hoàng Phủ Hòa Ngọc, loại địa phương như quán bar kia, người muốn thu thậpSỜ Trần, chỉ sợ không tồn tại.

“Không có nói đùa.”
Sờ Trần nói, “Người kia tên là Hoàng Phủ Tịch, mọi người đều
gọi anh ta là Tịch Thiếu.”
Tống Gia, trên mai hoa thung.

Hoàng Phù Hỏa Ngọc trực tiếp vấp ngã, lảo đảo té xuống, hai mắt trợn tròn, cả người run lên, “Cái gì!”
Minh hao tâm khổ tứ, phí hết tâm tư để có được sự chỉ điểm về công phu quyền cước cao thâm của Sở Trần, con của mình vậy mà trong nháy mắt đi trêu chọcSỞ Trần?
Hoàng Phủ Hòa Ngọc đương nhiên rõ ràng tính cách cùa con trai mình, càng rõ ràng hơn nữa, con trai mình dùng chút thực lực đó bắt nạt người khác còn được, nhưng ờ trước mặt Sở Trần, căn bản không tính là gì.

Hoàng Phủ Hòa Ngọclập tức

minh bạch vi saoSỞ Trần gọi ông ta, “Sờ sư phụ, cảm ơn ngài, tôi lập tức sẽ gọi điện thoại cho nghịch tử đó… Không, tôi sẽ tới đó ngay lập tức!”
Sở Trần ậm ừ, “Vậy thì một giờ nữa tôi sẽ rời quán bar.”
Sau khi Sở Trần cúp điện thoại, người đang nghe trộm trong bóng tối cũng vội vảng rời đi, đẩy cửa một căn phòng ra.

“Tịch Thiếu, tiểu tử đó thật sự đi gọi ai đó.”
Người này nói, “Cụ thể là ai thì tôi không biết, nhưng hắn ta nói rằng hắn sẽ rời khỏi quán bar trong một giờ nữa.”
Bạch Hâm Vũvô ý thức che gương mặt bị đánh, hắn cười lạnh nói: “Cứ đề bọn họ tùy ý kêu
ngưòi tới, ta ngược lạo muôn xem, ai dám giúp bọn hắn.”,
Vẻ mặt Hoàng Phủ Tịch lãnh đạm, thái độ cao ngạo, “Truyền lời ra ngoài cho ta, tối nay ai dám giúp Hạ Bắc, chính là đắc tội với Hoảng Phủ Tịch ta.”
“Tịch Thiếu, bởi như vậy, chỉ sợ,bọn hắn sau khi ra ngoài sẽ phát hiện những cuộc gọi của mình đều vô ích.”
Bạch Phượng khoác lên bả vaiHoàng Phủ Tịch, cười vô cùng vũ mị, quần áo trên người cũng vô cùng mát mẻ.

Hoàng Phủ Tịch uống xong mấy lỵ rượu ngoại, ánh mắt không nhịn được nhìn qua, thuận thế ôm eo Bạch Phượng, “Nói thật, chiến một trận với Hạ Bắc không có gì vui, ta là vẫn muốn chiến

đấu với Phượng Nhi hơn.”
>
Bạch Phượngngượng ngùng cúi đầu, ‘Tịch Thiếu xấu quá.”
Hoàng Phủ Tịch cười haha một tiếng, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, “Nếu không phải sau lưng có họ Giang có chút bối cảnh, tối này bản thiếu sẽ trực tiếp đập nát cái quán bar này, chỉ là một tên Hạ Bắc, ai dám che chở, ta rất muốn xem, ai sẽ tới giúp hắn ta.”
“Tên tiểu bạch kiểm vừa rồi đánh ta, ta cũng sẽ đi tra thân phận của hắn.”
Bạch Hâm Vũ nói tục vài câu, “Lão Tử nhất định phải chơi chết hắn.”
Gian phòng khác.

Sở Trần đẩy cửa đi vào.

Đôi mắt của mấy người nhìn qua, thần sắc khác nhau.

“Không có chuyện gì, đến giờ ăn uống rồi.”
Sở Trần cười, “Tôi đã thu xếp xong mọi việc rồi, một tiếng nữa chúng ta sẽ rời đi.”
“Trần Ca, anh… đã sắp xếp xong rồi?”
Hạ Bắccó chút choáng váng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi