VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Giang Ánh Đào nhìn Sở Trần, mày liễu cau lại, “Lấy thực lực của cậu, cậu có thể rời khỏi quán bar bất cứ lúc nào, không ai có thể ngăn cản cậu, nhưng cậu phải tính đến sự an toàn của Tiểu Bắc và những người khác.

Lấy tính cách của Hoàng Phủ Tịch,
bây giờ có ít nhất một trăm người tụ tập ở bên ngoài.”
“Đào tỷ, đừng lo lắng, vừa rồi tôi đã nói, điều tôi muốn không phải là rời đi, mà là để Hoàng Phủ Tịch xin lỗi Tiểu Bắc.”
Sở Trần nói, “Tóm lại, sau một tiếng nữa, tự mình xem sẽ hiểu.”
Viên Tiểu Dũng và Hùng Đại Lực cũng có chút sững sờ.

Họ tin rằng cho dù có người của Ninh Gia tới, Hoàng Phủ Tịch cũng sẽ không cúi đầu.

“Sở Trần, cậu hoàn toàn không hiểu Hoàng Phủ Tịch …”
Giang Ánh Đào còn muốn nói.

Sở Trần xua tay, “Trong lòng tôi tự biết rõ.”
Sờ Trần cầm ly rượu lên, cười nhẹ, “Chúc Đào tỷ khai trương đại cát.”
Hạ Bắc cũng hít một hơi thật sâu, “Nào, tởi,chúng ta uống thống khoái.”

Sau vài ly rượu, nhạc chuông điện thoại Hạ Bắc đột nhiên vang lên.

Hạ Bắc nhấc máy, vẻ mặt biến đoi.

“Là điện thoại của ai?”
Hùng Đại Lực vô ý thức hỏi.

‘Đại ca ta.

vẻ mặt Hạ Bắcbiến đổi, hắn biết rõ chuyện này nhất định sẽ đến tai Hạ Gia.

Hạ Bắc trả lời điện thoại, “Đại
_ _ 11 ca.

“Cậu còn mặt mũi gọi người đại ca này sao?
Đầu dây bên kia, giọng nói cực kỳ lạnh lùng và nghiêm nghị, gần như gào thét lên, “Cậu thật sự đã làm Hạ Gia mất hết mặt mũi! Đường đường là tam thiếu gia nhà họ Hạ vậy mà chỉ vì một người phụ nữ mà trở thành trò cười, cậu ở bên ngoài đã làm gì vậy? Cậu có thể có chút tiề đồ được không?”
Hạ Bắc giữ chặt điện thoại, “Đại ca, em …” “Đừng nói gì nữa, cút ngay về nhà đi.”

Đầu dây bên kia vang lên một trận âm thanh, tay Hạ Băc khẽ run.

Thật lâu sau, Hạ Bắc đặt điện thoại xuống, trong lòng cảm giác nhục nhã không thể nào áp chế được.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Ánh Đào sững sờ, trong chuyện nảy từ đầu đến cuối cô đều muốn hòa giải với Hoàng Phủ Tịch, cô chủ quan cho rằng Hạ Bắcchỉ phải chịu một chút ủy khuất, tiết kiệm được bảy trăm vạn,sau đó để mọi chuyện hoàn toàn hóa giải,là phương thức giải quyết sau cùng, nhưng giờ phút này Giang Ánh Đàođả minh bạch ý tứ của Sở Trần.

Đối với Hạ Bắc, vụ việc này ảnh hưởng quá lớn.

Đủ để khiến hắn cả đời này không thể ngóc đầu lên trong, giới.

Mặc dù vừa rồi điện thoại không có bật loa ngoải, nhưng mọi ngưòi đều có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gầm gừ tức giận.

Đối với Hạ Gia mà nói, Hạ Bắc đã bị đóng đinh vào cột của sự sỉ nhục.

“Tôi sẽ nghĩ cách, cho dù tôi không thể lay chuyển được Hoàng Phủ Tịch, nhưng tôi sẽ cố gắng đề Bạch Hâm Vũ xin lỗi.”
Giang Ánh Đào chủ động nối.

Sở Trần ngạc nhiên liếc nhìn Giang Ánh Đào.

Sợ Trần thực sự có chút hiếu kỳ, đảng sau người phụ nữ quyến rũ
này, rốt cuộc là thân phận gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi