VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Động tác thêm lửa của Mục Tiểu Văn ngừng lại, vẻ mặt xấu:

- Thật sao?

- Ngươi nói xem? – Hướng Mị trợn tròn hai mắt.

Chuyện này đúng là đả kích lớn với Mục Tiểu Văn, nàng cố đứng thẳng người, vật trong tay buông cũng không được mà không buông cũng không xong. Trộm nhìn Phương Mặc nàng như muốn tìm chút trợ giúp nhưng lại phát hiện hắn đang cười. Trừng mắt nhìn hắn thêm một cái, hắn cười lại càng lớn tiếng.

Nàng làm một động tác muốn đánh thì Phương Mặc đi tới, ôm lấy vai nàng, sau đó đá mắt về phía Hướng Mị:

- Lão đầu, thức ăn của nương tử ta nấu khi nào thì không thể ăn được?

- Lúc nào cũng không thể ăn được. – Tròng mắt Hướng Mị càng tròn hơn.

- Lão đầu, tuổi đã nhiều rồi mà còn không hiểu nói chuyện như thế nào sao? Lão không biết rằng đôi khi quá mức thành thật sẽ đắc tội với người khác ư? – Phương Mặc chớp mắt một cái.

- Ngươi… – Hướng Mị mở miệng định mắng to nhưng lời còn chưa dứt thì đột nhiên tỉnh ngộ lại, nhất thời cười ha ha. Tiếp đó, Phương Mặc cũng cười rộ lên. Ngay cả mấy thị nữ và người sai vặt cũng nhấp miệng cười trộm.

Mục Tiểu Văn lúc này mới kịp phản ứng, vốn tưởng Phương Mặc thay nàng báo thù, ai dè hắn vẫn giống như trước kia thích trêu cợt nàng.

Nàng xoay người sang chỗ khác không thèm để ý tới, Phương Mặc cười một trận mới dừng lại, hai tay ôm lấy vai nàng đem nàng kéo quay lại, trong mắt vẫn tràn đầy ý cười, nhưng thanh âm thì lại biến thành cái loại mất mà phục, cảm giác thỏa mãn như trong mộng:

- Vừa nãy chỉ là nói đùa thôi. Một năm trước ta chỉ có thể nhìn bóng lưng của nàng, một năm sau nàng vì muốn ta vui vẻ mà tự mình xuống bếp làm bữa, nàng không biết ta vui tới mức nào đâu. Nàng làm cho ta thì dù có là độc dược ta cũng sẽ ăn!

Rõ ràng những lời này cực kỳ giống thanh minh, thậm chí có chút buồn cười nhưng từ miệng Phương Mặc nói ra lại vô cùng ôn nhu, chân thành. Mục Tiểu Văn quệt cái mũi có điểm chua xót, nhất thời không nói nên lời.

Phương Mặc lại hướng về phía mọi người, giống như mình đang giao bán cái gì đó, ánh mắt thỏa mãn:

- Nương tử của ta làm gì cũng là thiên hạ đệ nhất, được ăn đã là cái phúc phận, ai dám nói là không thể ăn chứ? – nói xong hắn lại nở một nụ cười trong suốt quay về nhìn Mục Tiểu Văn, Mục Tiểu Văn không nhịn được cũng bật cười mà nước mắt cũng đã ực đầy vành mắt. Không có ý để cho Phương Mặc nhìn thấy, nàng vội xoay người sang chỗ khác, cố ý đối phó với nồi thức ăn. Trong hơi nóng bốc lên, nước mắt cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống.

Đại khái là vì vui sướng quá đỗi, chỉ là nụ cười không thể nào chứa chất đủ nên mới chọn thêm phương án khóc mới thỏa.

Hướng Mị tựa hồ cảm giác được không khí giữa hai người họ ngọt ngào tới mức tê dại, nổi da gà nên bĩu môi đi ra ngoài. Gã sai vặt và thị nữ cũng thức thời mà lui ra, không tiếp tục quấy rầy. Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Phương Mặc, ôm ngực đứng ở vách tường, ánh mắt thỏa mãn mà nhìn thân ảnh Mục Tiểu Văn đang cuống quít làm bữa ăn. Mục Tiểu Văn không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được tầm mắt chuyên chú ngay sau lưng mình.

Dưới sự chú ý quan tâm này, ngay cả mùi vị thức ăn có như thế nào Mục Tiểu Văn cũng thấy được ôn nhu ngập tràn. Một bên làm một bên tưởng tượng đến cuộc sống sau ny.. Lúc nào thành thân, lúc nào sinh con cái, sau này đi đâu, lấy cái gì sinh sống.. từng giọt từng giọt vỡ tỏa ra như có đầy mị lực.

Cuối cùng thì thức ăn cũng làm xong, thị nữ đi tới đem mọi thứ dọn lên sau đó đi gọi Hướng Mị nhưng sớm đã không thấy bóng dáng lão đâu. Mục Tiểu Văn ngồi xuống, có chút do dự mà nhìn phía rèm cửa phòng bên cạnh. Khi chiếc rèm bị gió thổi cuốn tung lên có thể nhìn thấy Lý Vân Thượng đang đứng ngoài phòng. Nếu phải đi thì dĩ nhiên muốn lãnh đạm cho qua hết thảy, mà muốn có thể đi thì có những thứ không thể không nề hà, không thể có gì đó quá đáng với hắn được. Hơn nữa, sau này nàng cùng Phương Mặc cho dù có tiếng tăm, giàu sang một phương ở thành Thiên Lạc thì đứng trước mặt thiên tử vẫn chỉ là một tiểu dân, tất nhiên không thể nào đắc tội với thiên tử.

Phương Mặc nhìn ra suy nghĩ của nàng, mỉm cười:

- Muốn làm cái gì thì cứ làm là được rồi, không nên nghĩ ngợi quá nhiều.

Mục Tiểu Văn gật đầu, vén rèm đi ra ngoài. Khi Lý Vân Thượng bình tĩnh đứng bên cạnh, hắn quay đầu nhìn về phía nàng, tựa hồ còn đang chìm trong suy nghĩ gì đó, ánh mắt còn có ý muốn xin lỗi. Một lát sau, nét mặt mới hiện ra sự kinh kỉ nhưng nhìn thấy thần sắc đề phong của Mục Tiểu Văn thì lại nhanh chóng ép xuống, thanh âm có chút phù phiếm:

-Chuyện gì?

- Làm chút thức ăn… – nói chuyện thế này có gì đó là lạ. Hơn nữa, không biết có phải ảo giác không nhưng sắc mặt Lý Vân Thượng hình như tái nhợt đi một chút, thậm chí còn mang theo một tia hoảng hốt. Sau lần gặp nàng và Phương Mặc thân thiết, hắn liền có ý trốn tránh, vẻ bên ngoài lạnh như băng cứ thế mà đứng hồi lâu.

- Không vào sao? – Mục Tiểu Văn lại hỏi.

Lý Vân Thượng gật đầu rồi đi vào sát bên nàng,

Mục Tiểu Văn lại chuyển hướng sang Thôi Minh Vũ:

- Nếm thử tay nghề của ta đi!

Thôi Minh Vũ gật gù, ánh mắt tự tiếu phi tiếu làm cho Mục Tiểu Văn không hiểu. Hai ngày nay Mục Tiểu Văn cũng không chú ý hắn lắm, không biết từ khi nào tình cảnh lại trở thành đối địch giống như trước kia. Nghĩ tới hắn vẫn luôn đứng về phía Lý Vân Thượng, mấy ngày nay nàng toàn ngó lơ Lý Vân Thượng khiến cho những hảo cảm hắn vừa mới có với nàng liền biến mất, hầu như không còn một chút.

Mắt hoa đào của hắn tự tiếu phi tiếu, mặt mày gian yêu, sắc mặt giận dự tựa hồ chịu áp lực lâu lắm rồi:

- Ngươi đang nghĩ thầm mọi chuyện đã xong, làm cái bộ dáng thản nhiên tự đắc kia là muốn cho ai xem? Nếu hắn không sủng ngươi thì liệu ngươi có được tiêu diêu tự tại như thế này không? – vừa nói hắn vừa nhìn Mục Tiểu Văn sau đó phất tay áo đi thẳng vào nhà.

Mục Tiểu Văn thở dài rồi cũng bước vào theo, bốn người ngồi một bàn ăn vừa khít nhưng không khí thì vô cùng quỷ dị. Bên trái là Lý Vân Thượng, bên phải là Phương Mặc, đối diện chính là Thôi Minh Vũ. Giương mắt là có thể nhìn thấy mắt lạnh Thôi Minh Vũ, bất tri bất giác tâm tình vốn tốt đẹp đã bị phá hư không còn sót gì.

- Này.. đây là cá chiên, nếm trước đi! – ngữ khí Mục Tiểu Văn có thể nói là nhẹ nhàng tối đa.

Mục Tiểu Văn không hề dùng một từ ngữ nào để cổ vũ mà chỉ khẽ mỉm cười, trên mặt không chút giấu sự thỏa mãn. Tiếp đó hắn đem một miếng ca bỏ vào bát cho Mục Tiểu Văn, giúp nàng bưng nước trà tới; không khí ấm áp giữa hai người dường như biến thành một thế giới riêng tư không dành cho bất kỳ một người ngoài nào chen vào.

Lý Vân Thượng đầu tiên là ngạc nhiên rồi trầm tư, hắn lẳng lặng ngồi đó, hàng mi rủ xuống đến là cô độc, đau đớn. Hẵn đã mất nàng thật rồi, từ lúc này, nàng sẽ không bao giờ thuộc về hắn nữa. Đáng lẽ hắn đã có được một phần cuộc sống của nàng nhưng chính hắn đã ném bỏ tất cả.

Nhìn bộ dáng mỉm cười hạnh phúc của hai người hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh băng, muốn nói cái gì đó để níu giữ nàng lại song cứ tắc nghẽn trong lòng, cái gì cũng nói không nên lời.

Lý Vân Thượng đột nhiên đứng dậy, rời khỏi bàn rồi xoay người đi ra ngoài.

- Hoàng thượng ngạc nhiên lên tiếng, bản thân nàng không tự chủ được mà muốn đứng lên đuổi theo, nhưng vừa mới động chân thì đã ngừng lại; nàng quay đầu nhìn Phương Mặc, ánh mắt bất an.

- Đi đi! – Phương Mặc mỉm cười.

Lúc này Mục Tiểu Văn mới đuổi theo, bên ngoài tuyết rơi thật nhiều, thân ảnh Lý Vân Thượng rời đi vừa vội vừa nhẹ, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu. Mục Tiểu Văn đuổi theo mà thở hồng hộc, chẳng để ý được bên dưới nên cuống chân ngã sấp xuống. “Hả!!!??” một tiếng nàng liền úp mặt vào mặt tuyết, nhanh chóng ngồi thẳng dậy thì lại bị bão tuyết tạt vào mắt khiến cho nước mắt chảy xuống.

Vừa mới lấy tay dụi dụi mắt thì thân ảnh kia lập tức bay nhanh tới trước mặt. Lý Vân Thượng ngồi xuống đỡ lấy nàng, trên mặt tràn đầy lo lắng:

- Nàng có sao không?

- Không sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.

Lý Vân Thượng thở phảo một tiếng rồi buông Mục Tiểu Văn ra, bên môi nhịn không được tràn ra một nụ cười khổ tự giễu:

- Không sai, là ta thua rồi.

- Hoàng thượng …

- Có thể đừng gọi ta là hoàng thượng hay không?

- … Điện hạ …

Lý Vân Thượng đứng lên, có chút vô lực mà lui về sau vài bước. Trong gió tuyết, mái tóc đen dài bị gió thổi tưng trông thực thê lương bất lực.

- Nàng cuối cùng thì cũng vĩnh viễn rời xa ta rồi, sao còn tuyệt tình như vậy?

- …

- Nếu đã như vậy thì nàng còn đuổi theo ta làm gì? Ta làm tổn thương Phương Mặc của nàng rồi lại làm thương nàng, chẳng lẽ hai người không muốn lập tức rời đi thật xa để ta áy náy cả đời sao? Nàng đuổi theo là vì hai ngườ rốt cuộc được đoàn tụ cho nên đại xá thiên hạ, ngay cả ta cũng muốn tha thứ sao? Các ngươi là đang thương hại ta ư?

- Hoàng thượng, người… – Mục Tiểu Văn bất an đứng lên, cơ thể bất giác muốn tới gần Lý Vân Thượng, ai ngờ hắn lại càng lui về sau từng bước.

- Mới hai năm mà thôi, nàng và Phương Mặc chỉ mới quen biết có hai năm, cuộc sống của ta chính thức yêu nàng cũng là hai năm, dựa vào cái gì mà ta thua kém hắn, dựa vào cái gì mà nàng có thể hạ quyết định nhanh như vậy?

- Hoàng thượng…

- Đừng g ta là hoàng thượng!

- …

- Nếu nàng vì chuyện ta gây thương tổn cho Phương Mặc mà hận ta thì ra đây sẽ dùng tất cả để bồi thường. Ta là thiên tử, chỉ cần nàng mở miệng ta liền đáp ứng. Chỉ cần nàng đồng ý ở bên cạnh ta.

- Cho dù ta không ở cùng Phương Mặc thì cũng không thể bên cạnh người được. Người là hoàng thượng! – Mục Tiểu Văn lắc đầu.

- Là hoàng thượng thì sao? Là hoàng thượng thì có thể bảo vệ nàng không bị bất kỳ một kẻ nào làm thương tổn. Chỉ cần nàng muốn thì ta liền trao hết cho nàng.

- Người có hậu cung ba nghìn.

- Bây giờ hậu cung chỉ có Thạch Lan và Nguyệt Cơ. Hơn nữa, từ khi nàng đi rồi, ta chưa bao giờ chạm tới các nàng!

- Nhưng làm hoàng thượng thì muốn có rất nhiều con cái để nối dõi, cho dù người không chịu thì các đại thần cũng sẽ bức người đi vào khuôn khổ.

- Vì nàng, ta có đối nghịch với đại thần cũng không có gì.

Mục Tiểu Văn vẫn lắc đầu.

Đột nhiên mắt Lý Vân Thượng sáng rực lên:

- Nàng nhắc tới Thạch Lan và Nguyệt Cơ, nàng nhắc tới hậu cung, nàng … có phải nàng đang ghen đúng không? Thì ra … thì ra chướng ngại vật lớn nhất không phải vì nàng yêu Phương Mặc mà là nàng sợ ta không quan tâm tới nàng!

Mục Tiểu Văn vẫn không biết nên nói cái gì cho phải, đối với tâm ý của Lý Vân Thượng thì nàng hiểu rất rõ nhưng nàng báo đáp không được. Trong lòng dâng lên một trận chua xót, nàng rất muốn vươn tay ra cho hắn một tia an ủi nhưng nhớ tới Phương Mặc, cánh tay lại buông xuống.

Trên mặt Lý Vân Thượng vui sướng cực kỳ, giống như sự giãy dụa của một người trước khi chết vậy:

- Nàng .. cuối cùng thì nàng vẫn yêu ta, có đúng không?

Khi trên mặt lộ ra một loại chờ mong chân thành như thế này, quả thực làm cho người ta không thể cự tuyệt. Mục Tiểu Văn bối rối mà vọng tiến vào trong con ngươi đen của hắn, nàng hạ quyết tâm tàn nhẫn muốn lắc đầu thì đã thấy Lý Vân Thượng có chút khẩn trương mà nhìn phía xa xa. Theo ánh mắt của hắn nhìn lại thì nàng phát hiện Phương Mặc đã đứng cách nơi này một khoảng, tựa hồ có chút lo lắng, dường như đang do dự không biết có nên lại đây hay không.

Đột nhiên Lý Vân Thượng kéo tay Mục Tiểu Văn, không đợi nàng kịp phản ứng liền kéo tới con gần đó. Bay nhanh xoay người ngồi lên lưng ngựa sau đó đem Mục Tiểu Văn đặt lên phía trước, rẽ tuyết mà lao đi. Phương Mặc cực kỳ hoảng sợ, đương muốn đuổi theo thì lại bị Thôi Minh Vũ ngăn cản.

- Người muốn mang ta đi đâu? – gió lạnh thốc vào mặt, Mục Tiểu Văn đánh cái rừng mình rồi cố mở miệng hỏi.

Lý Vân Thượng chỉ nhấp miệng không ra tiếng, thúc ngựa chạy về phía trước. Không biết qua bao lâu, tại một chân núi hai người mới dừng lại. Lý Vân Thượng ôm Mục Tiểu Văn nhảy xuống, tiếp tục nói tới đề tài khi nãy:

- Phương Mặc không có ở đây, không có người nào quấy rầy, nàng mau nói cho ta biết, nàng .. thực ra nàng có yêu ta hay không?

Khuôn mặt Mục Tiểu Văn bị gió lạnh thổi trúng trở nên cứng ngắc:

- Không có!

- … Nàng không cần trả lời nhanh như vậy, nàng hãy suy nghĩ nhiều một chút, nghĩ thông suốt rồi hãy trả lời ta.

Hai người giằng cô một trận, Lý Vân Thượng lại hỏi:

- Nàng .. có yêu ra không?

- Không yêu! – Mục Tiểu Văn không chút do dự mà đáp.

- Phương Mặc không có ở đây!

- Phương Mặc có hay không có thì cũng giống nhau.

- Phải làm sao thì nàng mới chịu nói thật?

- Hoàng thượng, đây chính là suy nghĩ của dân nữ!

Lý Vân Thượng nhìn Mục Tiểu Văn như đang đánh giá một quái vật sống, sau đó phát ra vài tiếng cười khổ:

- Thì ra người tuyệt tình nhất không phải ta mà là Văn nương nương. Lúc đầu sự si tình làm khiếp sợ toàn kinh thành, hôm nay lại vứt bỏ tất cả lên chín tầng mây. Ban đầu không phải nàng yêu nhất là trẫm sao, bất chấp tất cả tìm hoa từ các nơi tới chỉ vì muốn trẫm cười, không chút để ý mà muốn hoài thai con nối dõi của trẫm.. Hết thảy sự tình như thế sao có thể quên đi như mây khói?

Mục Tiểu Văn đứng thẳng người, trong lòng rầu rĩ, đột nhiên nàng muốn nôn một trận.

- Văn nương nương, sao nàng có thể tuyệt tình như vậy? Nàng từng lưu luyến si mê trẫm, tất cả mọi chuyện nàng không nhớ gì sao?

- Hoàng thượng! – đột nhiên Mục Tiểu Văn cắt ngang lời hắn nói, ưỡn ngực thẳng người, trầm mặc một hồi rồi mới>- Ta không phải nàng!

- Cái gì?

- Ta không phải nàng. – Mục Tiểu Văn lập lại một lần. – Ta và Văn nương nương kia vốn là hai người. Chúng ta chỉ có tướng mạo giống nhau, tên âm giống nhau, đối với người, ta không phải là nàng.

- Nàng ấy vốn là chi nữ của Mộc tể tướng, danh môn thiên kim, tinh thông cầm kỳ thi họa, lưu luyến si mê nhị hoàng tử phong hoa tuyệt đại. Còn ra chỉ là một người bình thường, không biết ngâm thơ vẽ tranh bình trà, trước kia ta bị nhận lầm là nàng, cho tới bây giờ chưa hề biết tới cái gì là nhị hoàng tử chứ đừng nói gì đến lưu luyến si mê. Văn nương nương vì tham sống hận, làm nhiều chuyện sai lầm, ta vì thần xui quỷ khiến nên mới được hưởng thụ vinh hoa phú quý của nàng nhân tiện thay nàng trả nợ. Vốn một chút hảo cảm đối với nhị hoàng tử cuối cùng cũng vì nhiều điều ủy khuất mà tiêu tan, may mà có Phương Mặc ở bên cạnh nên ta mới có thể chấp nhận tình cảnh thê thảm này mà sống vui vẻ được.

Sự ưu thương trên mặt Lý Vân Thượng dần bị sự nghi hoặc thay thế.

- Từ sau khi Văn nương nương nhảy vực được cứu lên thì lúc đó đã là ta rồi. Vào địa lao chính là ta, hoán đổi quần áo chính là ta, bị Thạch Lan áp chế chính là ta, nguyên nhân làm liên lụy tới Mộc tể tướng cũng là ta.

- Sao .. sao có thể như vậy? Ở vách núi không thể có người sống …

- Hoàng thượng. – Mục Tiểu Văn nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Vân Thượng. – Hoàng thượng có biết còn có một thế giới khác bên kia không?

- Thế giới .. bên kia?

- Không sai! Dân nữ chính là từ thế giới bên kia xuyên không tới đây. Dân nữ cũng không phải là Văn nương nương gì đó.

- … …

- Cho nên mong hoàng thượng không nên nghĩ dân nữ tuyệt tình. Văn nương nương thật vẫn yêu hoàng thượng như cũ, chết cũng không đổi. Hoàng thượng cũng nên chấp nhận, để cho dân nữ và tướng công rời đi.

Hơn nữa ngày mà Lý Vân Thượng vẫn chưa lên tiếng. Mãi lâu sau mới khó khăn mà mở miệng:

- Phương Mặc biết không?

Mục Tiểu Văn ngây ngốc, không ngờ hắn lại hỏi câu này. Trầm ngân một lúc, nàng lắc đầu. Phương Mặc chỉ biết là nàng không phải Mộc Tiểu Văn thật nhưng y cũng không biết nàng không phải là người thuộc thế giới này, bởi vậy không tính là biết được. Mặc dù mọi chuyện vẫn còn chuyển động không được tự nhiên cho lắm nhưng so với trước vẫn rõ ràng hơn. Nàng không để ý tới vẻ mặt của Lý Vân Thượng mà xoay người đi về hướng con ngựa:

- Hoàng thượng, sắc trời đã tối rồi, chúng ta nên trở về đi.

Có tiếng gì đó vang lên, truyền đến từ phía sau, Mục Tiểu Văn nghi hoặc mà quay đầu nhìn lên thì chỉ thấy một khối đá lớn đang lăn nhanh xuống. Đầu óc trống rỗng, nàng chỉ cảm thấy thân thể được người ta ôm lấy rồi bay lên không, cảm giác phía sau lưng có một trái tim đang đập thình thịch, lập tức nàng roi xuống một bãi đất mềm xa xa. Ngay sau đó tảng đá lớn phát ra một tiếng va chạm nặng nề, hết thảy mọi thứ lại trở về yên lặng.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, sau khi Mục Tiểu Văn bị tiếng vang đánh thức, đầu óc u u mê mê hồi tưởng lại một đoạn thời gian trước đó. Ánh mắt nàng mờ mịt đảo quanh, khi phát hiện phía sau tảng đá lờ mờ hiện ra một góc áo thì tâm liền chấn động. Vừa rồi tảng đá lớn lăn xuống chính Lý Vân Thượng đã đẩy nàng ra, như vậy .. hắn sao rồi?

Lòng nóng như lửa đốt, trái tim nhảy bật lên, huyệt thái dương cũng mơ hồ phát đau. Kiềm chế trống ngực, gắng gượng bước chân thật vững, mi mắt cố mở thật lớn để quan sát. Đập vào mắt mà thân thể Lý Vân Thượng nằm trong tuyết, hai mắt nhắm chặt an tĩnh không một tiếng động. Lúc ấy tâm trạng hắn có chút hoảng hốt nên không chú ý tới tảng đá lớn, chỉ kịp tại một khắc cuối cùng đẩy Mục Tiểu Văn ra. Không biết tình hình lúc ấy là thế nào nhưng Mục Tiểu Văn chỉ biết giờ phút này ngực hắn chảy rất nhiều máu, nhìn mà giật mình.

Nàng cúi người xuống, tay đưa ra muốn đụng vào hắn nhưng lại run rẩy chỉ dám dừng lại giữa không trung.

Lý Vân Thượng rên rủ một tiếng rồi mở mắt ra, cố dìu thân thể ngồi dậy, dường như cảm giác của Mục Tiểu Văn về bộ dáng bất động khi nãy là sai lầm. Một tay hơi chống giữ, một chân gấp khúc, bộ dáng này thậm chí có vẻ phong lưu tùy ý. Nhân tiện Mục Tiểu Văn nhìn kỹ cái tư thế này, trong giây phút gần gũi, nàng thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đôi con ngươi đen như đồng của hắn.

Lý Vân Thượng cúi đầu nhìn xuống ngực mình, khóe miện xé ra một tai cười tự giễu:

- Vết thương lại bị rách rồi!

Không hiểu sao trong lòng Mục Tiểu Văn lại sinh ra một cỗ tức giận, nàng nắm chặt tay đứng lên, thanh âm có chút lạnh:

- Hoàng thượng, không còn sớm nữa, mau quay về thôi!

Thái độ của nàng có chút kỳ quái, lần này Lý Vân Thượng không nói gì nữa, đứng lên, nụ cười có thể nói là có chút gì đó tươi sáng kỳ dị. Trong giọng nói lộ ra vui vẻ:

- Cuối cùng có chuyện gì thì chỉ có ta và nàng biết mà thôi.

- Trở về rồi ta sẽ nói cho Phương Mặc biết.

- Nhưng nói về chuyện hay nói về ta?

- Có gì khác nhau sao?

Lý Vân Thượng rất chăm chú:

- Không giống, đương nhiên không giống. – trên mặt hắn lộ ra nụ cười của một tiểu hài tử lém lỉnh. – Trẫm quyết định rồi, do trẫm quên mất một đoạn trí nhớ không tốt đẹp nên nàng không cần phải bị thương hay khổ não nữa. Trẫm sẽ từ từ làm bình phục những thương tổn trước kia và khiến nàng một lần nữa yêu trẫm.

Tính tình Mục Tiểu Văn thay đổi thực lợi hại, nàng xoay người nổi giận đùng đùng chờ hắn:

- Người cho rằng người là siêu nhân! Người cho rằng thân thể người tốt lắm sao?

Lý Vân Thượng thoáng ngạc nhiên rồi lập tức khẽ cười:

- Sao nàng lại như giận như vậy, nàng lo lắng cho ta sao?

- Hoàng thượng nghĩ nhiều quá rồi!

- Vì ngôi vị hoàng đế mà ta có thể chờ đợi nhiều năm như vậy, vì nàng đường nhiên ta có thể chờ đợi thời gian dài hơn cũng được.

Mục Tiểu Văn tức giận càng sâu:

- Người chờ cái gì? Chờ ta trở thành vợ của Phương Mặc, vì hắn mà sinh con dạy cái sao?

Lý Vân Thượng căn bản không có nghe nàng nói cái gì, rõ ràng dùng ánh mắt thâm tình mà chăm chú nhìn nàng, đầu óc vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình:

- Nàng thay cho Văn nương nương thật khiến cho ta yêu nàng, vậy thì nàng nhất định vì ta mà đến.

- Chỉ là tùy tiện kể cho người nghe một chuyện mà thôi, có cần thiết phải suy luận ra cái kết luận này không?

- Ta sẽ đợi được!

- Người thích chuyện bé xé ra to!

- Nàng sẽ trở thành hoàng hậu nương nương của trẫm, bồi trẫm đời đời kiếp kiếp.

Lý Vân Thượng nhìn nàng tức giận, trong ánh mắt hàm chứa mộng ảo vui sướng; hắn hoàn toàn không nghe thấy lời của nàng, ngược lại xuyên thấu qua nàng nhìn về một phía hư không – một thế giới tốtói chuyện với loại này thực đúng là tốn công, Mục Tiểu Văn bực bội phát điên, cổ nghẹn lại, nắm tay xiết chặt, xoay người bước đi. Đi được vài bước thì lại bị Lý Vân Thượng ở phía sau đuổi tới ôm lấy cổ sau đó bế lên lưng ngựa.

Mục Tiểu Văn nghĩ muốn giãy dụa nhưng lại bị hắn giữ chặt cứng vào trong ngực, sau đó ngựa bị thúc hông rẽ tuyết mà lao như bay về phía trước. Nàng bực mình mà quay đầu nhìn lại chỉ thấy ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên phiêu dật tới khó tin. Khóe miệng vung lên, vừa tràn ngập chí khí vương giả vừa phong hoa vô hạn, so với lúc trước cứ tưởng như hai người.

Ngựa phi nước đại, so với lúc chạy tới đây càng nhanh hơn, thoáng cái đã về tới nơi. Phương Mặc và Thôi Minh Vũ vẫn còn kè kè nhau, vừa thấy bọn họ trở về mới chịu dừng tay. Phương Mặc bước tới đón Mục Tiểu Văn, cẩn thận đánh giá nàng một phen, thấy nàng vô sự, trái tim hắn mới an ổn. thấy vẻ mặt và ánh mắt vui sướng của Lý Vân Thượng, trong lòng Phương Mặc lại có chút nghi hoặc.

Lý Vân Thượng nhẹ nhàng bước qua hướng vào trong phòng, Thôi Minh Vũ cũng đi vào theo, thị vệ lập tức quây lại bảo vệ căn phòng. Không lâu sau có người mang theo Hướng Mị trở về, vào phòng, thị vệ lại nhanh chóng canh phòng trước cửa. Mãi cho tới khi bầu trời tối đen, Phương Mặc và Mục Tiểu Văn đã đứng tới phát đông lạnh thì mới được phép cho vào phòng.

Mục Tiểu Văn xanh cả mặt, hừ một tiếng bước vào. Phương Mặc ngồi bên nàng, cầm tay nàng:

- Vừa rồi đã có chuyện gì, nàng không muốn nói cho ta biết cũng không sao, chỉ là đừng tức giận như vậy.

Trong lòng Mục Tiểu Văn buồn bực tới mức ngay chính bản thân nàng cũng không rõ lắm, sắc mặt hòa hoãn đi một chút, nàng định nói cái gì đó nhưng làm sao cũng không thể nói ra lời được.

Lại nghe được trong phòng truyền ra có tiếng cãi vã, tiếp đó là một khoảng thời gian dài an tĩnh. Sau khi Hướng Mị đi ra, lắc đầu thở dài hai tiếng rồi bắt đầu phân phó dược đồng chuanrw bị này nọ. Không đợi Mục Tiểu Văn mở miệng, Hướng Mị liền khơi chuyện:

- Hoàng thượng đã quyết định dùng ngự thương hoàn, trước khi thi công cần tu dưỡng một ngày, phải chuẩn bị một chút. – nói xong, lão liền đi ra ngoài.

Mục Tiểu Văn bỗng cảm giác trong lòng nhói lên đau đớn, bàn tay nắm lấy tay Phương Mặc bất giác dùng sức. Phương Mặc cẩm lấy tay nàng, thanh âm có chút khàn khàn:

- Ngự thương hoàn có thể xóa đi trí nhớ, nàng sợ hắn sẽ quên mất nàng?

Mục Tiểu Văn cả kinh, quay đầu đánh lênánh mắt bị thương rồi bề bộn thanh minh:

- Không phải…

- Không phải là tốt rồi! – khuôn mặt tươi cười của Phương Mặc có chút tái nhợt.

Trong khi Lý Vân Thượng say ngủ thì Mục Tiểu Văn đi vào, lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt an tường bình thản khi ngủ của hắn. Thôi Minh Vũ dường như hận nàng lắm, khi thoáng gặp qua nàng thì nhìn không chớp mắt, bộ dáng lạnh lùng càng thêm yêu mị. Còn thị vệ và thị nữ vốn không dám có ý này nộ đối với nàng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được lãnh ý rõ ràng.

Vì tâm trạng phiền não, buồn bực, sợ trong lúc vô ý sẽ xúc phạm tới Phương Mặc, ngay cả Phương Mặc cũng trốn tránh. Một ngày thì ra dài dằng dặc như vậy, nàng tìm đường tới phòng nấu dược xem xét lò đất. Ngự thương hoàn, chẳng lẽ dược hoàn này được nấu ra sao? Mục Tiểu Văn bất giác cười khổ nhưng lập tức cảm giác được có gì đó không đúng, trong lòng vừa động liền nhanh chóng đứng dậy đi tới phòng Lý Vân Thượng nằm.

Cho đám thị nữ lui xuống, nàng một mình đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt Lý Vân Thượng khi ngủ vẫn bình thản như vậy. Mục Tiểu Văn cúi người xuống, ngón tay khẽ phất qua khuôn mặt hắn nhưng lại thấy hàng mi hắn khẽ run lên. Thầm thở dài một tiếng, nàng đi ra ngoài tìm Hướng Mị.

Tuyết đã mỏng đi, hồ cũng bắt đầu tan băng. Mục Tiểu Văn không biết tại sao mình lại muốn tìm Hướng Mị, cũng không biết tại sao bây giờ tìm được lão rồi, chỉ còn cách khoảng mười bước chân mà lại không muốn lại gần. Khi Lý Vân Thượng nói cần Ngự thương hoàn thì nàng có điểm lo lắng cho thân thể của hắn. Nhưng bây giờ .. có lẽ thân thể bị đả thương so với đau lòng còn tốt hơn chút chút.

Khi người ta cứ chần chừ hình như thời gian có vẻ dài thêm. Rốt cuộc nàng cũng đi tới bên cạnh hướng Mị, vươn tay ra, từ miệng phát ra một thứ âm thanh mà ngay chính bản thân nàng cũng không ngờ tới:

- Lấy Ngự thương hoàn cho ta xem đi!

Hướng Mị thu hồi ánh mắt đang để trên mặt hồ về, thấy nàng đã hiểu rõ nên cũng không hề giấu diếm, từ trong người lấy ra một cái chai, làm bộ dáng “không sao cả” mà đưa cho nàng một mảnh.

- Đây là thật sao? – Mục Tiểu Văn hỏi.

- Đương nhiên là thật, ta có gì phải giấu diếm chứ. Dù sao chuyện này cũng không quan hệ tới ta. Hoàng thượng tuổi trẻ thương người, ngươi muốn cái gì, sao ta dám không để cho ngươi chứ? – Hướng Mị làm một bộ tinh nghịch, thản nhiên, vô vị.

- Bỏ vào lò dược nấu thì sẽ có tác dụng sao

- Đúng vậy. Thuốc này cũng không phải thứ gì khó lường, thô da tháo thịt, sau khi ngấm vào trong bụng sẽ có tác dụng. Quan trọng là thi công.

- Nếu vậy làm phiền ngài thận trọng thi công. – Mục Tiểu Văn trầm mặc một hồi rồi nói.

- Gì chứ, dù sao tiểu hoàng đế này thường xuyên chọc ta, ta cũng không thích hắn, nhưng mà hắn cũng không phải không tốt. – Hướng Mị chép miệng chăm chú suy nghĩ một trận.

Mục Tiểu Văn đem viên thuốc quý giá niết trong lòng bàn tay sau đó quay trở về phòng nấu dược thả vào lò nung. Trong nồi nước sôi sùng sục, viên thuốc lập tức biến mất không thấy bóng dáng đâu. Một đường kiếm đâm tới, Mục Tiểu Văn đứng thẳng thân thể không hề trốn tránh, cho dù kiếm kia từ bên tai lướt qua cắt đứt một sợi tóc của nàng.

Ánh mắt Thôi Minh Vũ vốn là hận cực đau nhức:

- Ngươi thật sự tuyệt tình như vậy! Hắn muốn làm bộ mất trí nhớ để cho ngươi an tâm, thế mà ngươi vẫn xuôi dòng đẩy thuyền khiến cho hắn thực sự biến thành mất trí nhớ. Sao lại có loại người như ngươi chứ?

- Đây là vì muốn tốt cho hắn!

- Vì hắn? Nếu hắn biết ngươi nắm giữ đoạn trí nhớ trân quý của mình thì hắn sẽ đau đớn vô cùng!

- Thôi Minh Vũ, ngươi hóa ngu rồi. Đã mất ký ức thì sao có thể biết được chuyện đó chứ?

- Ngươi! …

Lúc này người chiếm thượng phong là Mục Tiểu Văn, Thôi Minh Vũ vì sốt ruột và hận ý mà trở nên rối loạn tâm thần. Nhưng Mục Tiểu Văn không thể nhảy nhót được, ngược lại vì vậy mà sinh ra vài phần hàn ý.

Thôi Minh Vũ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Thì ra người vô tình nhất không phải là hắn, cũng không phải bất cứ ai cả mà chính là ngươi. Ngươi vô tình không có tình cảm, lãnh đạm tới cực điểm, ích kỷ vô cùng! Ngươi đơn giản chỉ vì có ân với Phương Mặc, ngươi muốn báo đáp hắn nên mới có thể theo hắn, ở bên cạnh hắn. Rõ ràng ngươi có cảm tình với hoàng thượng nhưng lại vì chuyện hắn đã làm sai mà liền hóa thân thành người chính nghĩa để trừng phạt hắn. Ngươi tốt lắm, ngươi thực hoàn mỹ tới mức không chê vào đâu được; người nào cũng không thể đe dọa, khủng hoảng ngươi, ngươi tự cho như vậy là đúng nhưng chưa bao giờ để ý tới cảm thụ của những người khác!

- Cho tới bây giờ ta không hề nghĩ như vậy!

- Ngươi đương nhiên tới, bởi vì ngươi không muốn nghĩ, sự vô tình của ngươi vốn là bản chất trong ngươi, sao còn phải nghĩ chứ?

- Ngươi cho rằng ngươi là chuyên gia tình yêu hả? Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa!

Lãnh ý trong mắt Thôi Minh Vũ bỗng nhiên trở nên sắc bén, kiếm không chút lưu tình mà đâm tới càng gần, cảm giác lạnh lẽo trên cổ nhanh chóng tràn vào tim Mục Tiểu Văn. Mục Tiểu Văn ngừng bước, trầm mặt một hồi rồi mới nhẹ nhàng nói:

- Ta đã quyết ý như thế rồi, nếu ngươi vẫn cảm thấy ta làm không đúng thì cùng lắm một lần nữa nấu dược, ta diễn trò với các ngươi.

Thôi Minh Vũ nghiến răng, ngay cả lưỡi kiếm cũng có chút run rẩy. Giằng co một lúc lâu, cuối cùng thanh kiếm cũng rút về, hắn không nhìn Mục Tiểu Văn mà xoay người rời đi.

Đêm ngày thứ hai đã đến, canh giờ thi công sắp tới. Thôi Minh Vũ hộ giá, Hướng Mị thi công; còn Mục Tiểu Văn vì đáp ứng yêu cầu của Lý Vân Thượng, vì để nàng yên tâm mà tự mình chứng kiến một màn này.

Khi tỉnh lại, Lý Vân Thượng vẫn duy trì nụ cười một ngày trước đó, hắn kéo tay nàng, trên khuôn mặt an tĩnh lộ ra vẻ thỏa mãn:

- Tất cả mọi chuyện ta đều đã an bài thỏa đáng, nàng không cần lo lắng. – bộ dáng lại có chút nghịch ngợm. – Nhưng mà sau khi tỉnh lại có lẽ ta sẽ quên mất những ký ức tốt đẹp trước kia, chắc là vẫn có chút căm ghét đối với nàng, nàng có thể sẽ khó chịu lắm.

Cố gắng nói lẩm bẩm đâu đâu làm cho nàng yên tâm, ánh mắt bởi vì quá mong chờ mà hân hoan bất bình thường. Hắn nghĩ muốn giả mất trí nhớ để làm cho nàng yên tâm. Nhưng hắn không biết, tất cả mọi người đã đánh đi con tốt trong tay hắn, đi một nước cờ làm thay đổi quyết định của hắn, liên thủ đoạt đi ảo tưởng tốt đẹp của hắn.

Mũi Mục Tiểu Văn phát chua xót, nàng trở tay cầm lấy tay Lý Vân Thượng. Thân thể Lý Vân Thượng cứng đờ, bỗng dưng cứng miệng, ánh mắt không thể tin được, tiếp theo cẩn thận vòng tay qua người Mục Tiểu Văn thì thấy nàng không phản kháng, hắn liền đánh bạo đem nàng ôm chặt vào trong lòng. Cái loại thận trọng này quả thực như ôm một phẩm vật trân quý dễ vỡ, ngay cả hô hấp cũng thật nhẹ nhàng cứ như sợ kinh động tới nàng.

Nước mắt Mục Tiểu Văn không chế không được mà chảy xuống, cánh tay cũng ôm lấy Lý Vân Thượng khiến cho cơ thể Lý Vân Thượng càng thêm cứng ngắc, vòng tay ôm nàng càng chặt hơn, tiếng hắn hít thở bên tai tựa hồ cũng mang theo hạnh phúc tràn đầy. Nước mắt chảy càng lợi hại, nàng dùng sức nhịn xuống để không khóc thành tiếng. Giấu sự lưu luyến rời khỏi hắn, chờ ọi người vội vàng chuẩn bị, kh trở về nàng lau khô nước mắt, lại khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt như cũ. Chỉ là, ở một nơi nhìn không thấy, đau đớn càng thêm lợi hại.

Dược ăn vào, tiếp đó là thi công. ?Nhìn bộ dáng Lý Vân Thượng đứng thẳng trong phòng, không hiểu sao lại làm cho Mục Tiểu Văn nhớ tới chuyện ngày trước hắn có nói qua. Một nhị hoàng tử mới mười mấy tuổi bị phụ hoàng ghét bỏ, trơ mắt mà nhìn người xung quanh mình chết đi trong vũng máu tươi. Khi vươn tay ra đặt vào lòng bàn tay của một tiểu cô nương, đi theo nàng đi ngoài nhưng lại lập tức bị ném đá. Chơi trốn tìm trong một nơi âm u, khi được người ta tìm thấy vẫn không chịu đi ra ngoài.

… …

Trong đầu Mục Tiểu Văn bất chợt hiện lên hình ảnh khi cánh cửa mở rộng ra là bộ dáng tiểu hoàng tử trợn to hai mắt hoảng sợ, bất lực …

Hai tay phát ra màu xanh nhạt của Hướng Mị đã gần áp lên người Lý Vân Thượng, đột nhiên Mục Tiểu Văn lại đưa tay lên hô:

- Chờ một chút!

Hướng Mị nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi:

- Lúc này dừng lại thì tính mạng khó giữ được.

Mục Tiểu Văn ngẩn ngơ, dừng lại vài giây, mau xanh nhạt đã bao phủ lấy toàn thân Lý Vân Thượng.

Chuyện trước kia đã không có đường quay về nữa rồi.

Lý Vân Thượng vốn vui sướng mỉm cười tựa hồ ý thức được cái gì đó liền mở mắt, tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Mục Tiểu Văn. Hắn muốn giãy dụa nhưng lại không địch lại được áp lực từ bên ngoài, sau đó không cam lòng mà nhắm hai mắt lại, một lần nữa mọi thứ quay về yên tĩnh. Cái nhìn ngắn ngủi vừa rồi đối với Mục Tiểu Văn lại dài dằng dặc khí có thể quên được. Trái tim nàng như có cái gì đó vỡ vụn, sẽ không có cách nào tu bổ lại được; trên ngực, nơi bị kiếm đâm trước kia dường như nhói lên đau đớn.

Nàng lảo đảo chạy ra khỏi phòng thì bị Phương Mặc tiếp được. Tâm trạng đau đớn khó có thể sắp xếp điều khiển làm cho thân thể như nhũn ra, nàng chỉ thấy Phương Mặc nói khàn khàn bên tai:

- Nếu ngày ấy nàng không yêu ta thì không nên đối với ta như vậy có phải không? Tình nguyện đau đớn, ta cũng không muốn quên đi mọi chuyện trước kia.

Chàng cũng cho rằng ta tuyệt tình sao?

Muốn hỏi những lời này nhưng nàng không mở miệng được, nước mắt chảy xuống càng thêm mãnh liệt. Chớp khẽ hàng mi, nhịn xuống tiếng khóc, Mục Tiểu Văn tựa đầu vào vai Phương Mặc mà dùng sức gật đầu.

Không biết qua bao lâu, Thôi Minh Vũ đi ra ngoài, liếc mắt qua bọn họ một cái rồi uể oải nói, thậm chí không khí xung quanh hắn lạnh như băng đá:

- Mục Tiểu Văn, Phương Mặc tiếp chỉ!

Mục Tiểu Văn và Phương Mặc cùng quỳ xuống.

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, kim bài miễn tử của Mục Tiểu Văn có hiệu lực cuối cùng, cho phép ngoài phạm mặt rồng. Phương Mặc quan tới nhất phẩm, chức vị được phép lựa chọn. Mộc Minh được hồi phục chức qua như cũ là Tể tướng củaLưuVân quốc. Khâm thử!

Đọc xong, Thôi Minh Vũ nhẫn nại chịu không được mà quấn thánh chỉ lại rồi ném tới cho Mục Tiểu Văn. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Mục Tiểu Văn, hắn nói:

- Đúng vậy, đem giang sơn này làm trò. Vì để nhìn thấy các ngươi thì chỉ có thể trở thành người liên quan tới các ngươi mà thôi; hắn đã dùng tới quân cờ cuối cùng rồi. Nếu biết bọn họ ở kinh thành thì ít nhất các ngươi cũng sẽ quay về thăm nom họ. Về phần quyết định như thế này gặp phải không ít lực cản trong triều nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Nhiều năm như vậy mới đoạt được giang sơn, hôm nay tác dụng lớn nhất lại là dùng để níu giữ ngươi. Nhưng mà hắn cũng đã dùng cả tính mạng để giữ ngươi rồi, dùng giang sơn cũng không phải là chuyện ngạc nhiên gì. Có gì phải ngạc nhiên thế?

Sau đó Thôi Minh Vũ lại nhìn sang Phương Mặc nói tiếp:

- Lúc đầu ngươi dưới tình thế cấp bách rời đi, kỳ thật có rất nhiều chuyện chưa làm thỏa đáng. Người nhà của ngươi, những thê thiếp mà ngươi thuận miệng nói muốn phân phát đi, hắn cũng đã thay ngươi an trí thỏa đáng rồi.

Thôi Minh Vũ thở dài, tựa hồ tâm lực đã kiệt cạn:

- Sớm biết thế này, cần gì phải suy tính nữa. Lúc đầu thật sự là ta đã quá mức tự ình là đúng. Lần này hao tổn thật lớn, hắn phải qua mấy ngày nữa mới tỉnh lại được, các ngươi đi đi, thích đi đâu thì đi, tốt nhất vĩnh viễn đừng trở lại kinh thành nữa. Về phần những điều không thể nói thì đợi khi hắn tỉnh lại nếu có nghi hoặc gì thì ta sẽ nghĩ cách giấu quá khứ. Ta không muốn để cho hắn gặp lại ngươi nữa, Văn nương nương. – ba chữ cuối cùng nặng tựa ngàn cân mà thoát ra. Nói xong, Thôi Minh Vũ không muốn nhìn hai người họ thêm một lần nữa, lập tức xoay người rời đi.

Nắm tay Phương Mặc và Mục Tiểu Văn gắt gao nắm chặt lấy nhau; Phương Mặc giúp nàng đứng lên rồi mỉm cười:

- Nàng nguyện ý theo ta không?Sự đau đớn trong lòng Mục Tiểu Văn không có chút giảm bớt, nước mắt lại rơi đầy mặt, kiên định gật đầu. Giống như những lời tuyên thệ khi kết hôn mà người thường nói, nàng trịnh trọng mà nghẹn ngào đáp:

- Ta nguyện ý!

Mười ngón tay giao vào nhau, Phương Mặc không hề quay đầu mà kéo nàng rời đi. Chớp mắt khi rời khỏi cánh cửa lần cuối cùng, Mục Tiểu Văn quay đầu lại nhìn, thông qua khe hở nhìn thấy Lý Vân Thượng đang bình an ngủ. Thi công đã hoàn thành, hắn lại được đặt nằm trên giường, Hướng Mị cẩn thận quan sát xem có gì không ổn không. Khe hở quá nhỏ cho nên nhìn không hết được toàn cảnh bên trong mà chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của hắn, còn có mái tóc đen dài mềm mại vô lực.

Bởi vậy, ấn tượng cuối cùng trong đầu mới là ấn tượng rõ ràng nhất. Đôi môi hồng sắc đóng chặt, hàng lông mi thật dài bao trùm đôi mắt xinh đẹp. Trái tim Mục Tiểu Văn nhói lên đau đớn, thân ảnh cô độc, an tĩnh trong trí nhớ cứ thế mà rời xa, tương vong vu giang hồ cũng không còn xuất hiện nữa.

Có lẽ khi hắn mở mắt ra sớm đã không nhớ tới nàng. Có lẽ lần sau gặp lại nhau, hắn sẽ chán ghét mà quay mặt qua chỗ khác, bất động thanh sắc mà né tránh không đụng vào nàng.

Như vậy cũng tốt, hắn vẫn là một nhị hoàng tử xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ mà nàng chỉ cần nhìn từ xa xa là tốt rồi, giống như hồi mới gặp nhau vậy. Chỉ là, lần sau nàng sẽ không còn vội vàng mà chấm dứt đoạn khoảng cách giữa hai ngươi nữa, sẽ không còn thảm thiết mà truy đuổi theo hắn nữa. Cho dù hai người trong lúc đó có cách mười trượng, cho dù hắn lạnh lùng như băng sơn, cho dù có hiểu lầm khúc mắc không cách nào vượt qua thì nàng cũng sẽ cố gắng mà truyền lại một chút ấm áp cho quá khứ này.

Có lẽ như vậy thì đau đớn trong lòng mới có thể giảm bớt đi một ít.

Xin lỗi!

Không biết là ai đúng ai sai, không biết Thôi Minh Vũ nói như thế có phải là trúng tim hay không nhưng nàng đã lựa chọn rồi; bởi vậy nàng sẽ theo Phương Mặc, vĩnh viễn ở bên cạnh Phương Mặc. Về phần hắn, tình cảm chỉ có hơn ấm áp một chút, cùng với hai chứ này mà thôi.

Cho nên, thật sự xin lỗi!

Mục Tiểu Văn đau lòng tới mức hít thở không thông, cố cưỡng chế lại tâm tình mà nhìn về phía Phương Mặc. Phương Mặc khẽ mỉm cười, ấm áp như gió xuân làm cho người ta cảm thấy am tâm. Không ngại nàng không nhịn được mà chảy nước mắt, không ngại nàng mềm lòng đối với Lý Vân Thượng, vĩnh viễn mỉm cười với nàng. Như vậy, sau này nhất định sẽ ở bên cạnh chàng một đời!

Bên ngoài, tuyết đọng bắt đầu hòa tan, một mảnh xuân quang tươi sáng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi