VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Khi rời đi tiết trời mới vào xuân. Một tháng trôi qua, băng tuyết đều đã tan hết, không thể nào tìm ra được dấu hiệu hàn ý tận xương lúc ban đầu.

Cùng Phương Mặc dắt tay nhau du ngoạn vài nơi rồi lại trở về thành Thiên Lạc.

Thành Thiên Lạc trừ thân phận Mặc phu nhân được công khai ra bên ngoài thì hết thảy mọi chuyện không còn giống như lúc trước. Ngày đó cái tin có hoàng hậu xuất hiện khiến cho khắp nơi náo động nghiễm nhiên nay không còn bất cứ một chút tung tích gì.

Bên ngoài đường rộn ràng náo nhiệt, trong nhà bề bộn bận rộn, giao tiếp ứng với thù, quang trù lần lượt thay đổi, quá khứ đủ loại chuyện theo gió phiêu tán, không thể nào tìm ra được khe hở nào.

Phỉ Mính mang lên một chén trà rồi nghiêng đầu nhìn Phương Mặc trêu chọc:

- Công tử, người đúng là có bản lãnh lớn, cuối cùng thì hôm nay phu nhân cũng có chút bộ dáng của nữ tử rồi.

Mục Tiểu Văn đầu cài trâm, thân mặc một xiêm y màu vàng, ngồi trên một chiếc ghế dựa khắc hao lớn, cách một bàn trà ngồi nhìn Phương Mặc và Phỉ Mính nhìn nhau mỉm cười, trong lòng có điểm trống trải.

Phương Mặc đối xử rất tốt với nàng, hết thảy mọi thứ đều chu đáo chăm sóc. Thành thân cũng muốn thấy người nhà hai bên, lễ tiết thì có cũng được không có cũng xong, hắn lúc nào cũng e sợ làm cho nàng bị ủy khuất. Trước tiên, đợi nàng lấy quân tử chi lễ, trở lại hình tượng hoa hoa công tử như trước kia.

Thấy nàng thất thần, Phương Mặc vươn tay bắt lấy tay nàng, tự tiếu phi tiếu trêu chọc:

- Nương tử lại đang mơ mộng về cuộc sống sau này cùng vi phu sao?

Mục Tiểu Văn chấn động, nghiêng đầu nhìn Phương Mặc. Ánh mắt bối rối của nàng lọt vào mắt Phương Mặc, đôi mắt của hắn lập tức trở nên ảm đạm.

- Phương Mặc, ta …

Phương Mặc nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng phóng khoáng trước kia, tựa hồ sự ảm đạm khi nãy không hề có. Hắn mỉm cười hỏi:

- Phương phu nhân có lời gì muốn nói ư?

Hắn muốn rũ bỏ quá khứ nhưng Mục Tiểu Văn lại không thể nào phối hợp làm theo được. Trong lòng nàng có một thứ tâm tình phức tạp với một con người khác nữa nhưng nói không ra lời được, nàng sợ trong lúc vô ý sẽ làm tổn thương tới Phương Mặc. Nếu vậy đối với hai người sự áy náy lại càng lớn hơn, có thể nào làm bộ như không có chuyện ấy được?

Mục Tiểu Văn định giải thích gì đó thì Phương Mặc lại nghịch ngợm mỉm cười ngắt ngang lời của nàng:

- Tướng công của nàng là một người rất kiên cường, rất nhẫn nại, cho dù nàng là băng tuyết thì cũng sẽ chầm chậm hòa tan nàng. Lúc đầu khiến cho nàng đem ánh mắt chuyển tới phía ta dùng không ít thời gian, tại sao bây giờ lại quan tâm tới một chút ngăn trở nhỏ nhoi này chứ? Đệ nhất hoa hoa công tử không chỉ là một cái hư danh không đâu, chẳng lẽ nàng chưa lĩnh giáo qua? Hơn nữa, sau khi thành thân có rất nhiều chuyện muốn làm, làm sao có thời gian mà đi đả thương xuân bi thu chứ? (theo t thì chỗ này ý là không có thời gian đi ngoại tình ém)

Làm bộ hơi suy tư, sau đó Phương Mặc cố ý nghiêm trang mà vặn vẹo ngón tay:

- Thứ nhất, nương tử của ta không biết thơ từ, không biết gảy đàn an ủi, vi phu sẽ tốn một chút công phu, nếu không cũng không dám tiếp khách khứa. Thứ hai, nương tử có chút hồ đồ, phải hảo hảo dạy một phen, nếu không sẽ bị người khác đoạt đi thì biết làm sao bây giờ. Thứ ba, nếu sinh mấy hài tử thì nhất định đều phải có cả nam lẫn nữ. Nương tử, nàng nói xem nhiều chuyện như vậy, lúc nào rãnh rỗi chúng ta tiếp tục nghĩ thêm nữa có được không?

Không đợi Mục Tiểu Văn trả lời, Phương Mặc lại nói thêm:

- Ngày mai trở về kinh thành, chuẩn bị hoàn thành chuyện thành thân rồi hãy quay lại thành Thiên Lạc. – nói rồi y mỉm cười, đứng lên cứ như muốn lẩn trốn, bước chân nhanh nhanh rời khỏi phòng khách.

Khẽ thở dài một cái, Phỉ Mính bên cạnh cũng thở dài theo nàng:

- Ôi, người đâu mà đẹp quá, đúng là một trái tim si tình, thế giới này đúng là lạnh lẽo mà.

Không đợi cho Mục Tiểu Văn kinh ngạc, Phỉ Mính rất nhanh lui ra ngoài để lại cho nàng một khoảng không tịch mịch, mờ mịt.

Như thế này... có đúng không?

Ngày thứ hai lên đường, ngồi trên xe ngựa chưa tới hai ngày đã tới kinh thành. Tới gần cửa thành nàng cảm thấy có chút sờ sợ, Phương Mặc phải cẩn thận nắm lấy tay thì nàng mới che đi trống ngực mà bước vào thành.

Trước tiên Mục Tiểu Văn về phủ tể tướng, mặc dù vợ chồng tể tướng đã sớm biết được tin tức nàng bình an nhưng tới khi gặp mặt vẫn nén không nổi cảm xúc, trong phủ mọi người cũng lu bù với công việc để làm vái thứ nàng thích ăn. Nha hoàn, gia đinh ngoại trừ trong lần tai kiếp kia mất đi vài người thì đại bộ phận đều là những người cũ. Mục Tiểu Văn có một cảm giác hoảng hốt là lạ nào đó, tựa hồ mọi thứ lại trở về điểm xuất phát, nàng vẫn là thiên kim tiểu thư của tể tướng vừa mới xuyên qua, bị ủy khuất mà tìm tới cha mẹ tìm chút an ủi.

Nhưng mà nghĩ lại thì có điểm không giống vì bây giờ bên cạnh nàng còn có thêm Phương Mặc.

Cầm tay Phương Mặc, nàng từ ghế đứng lên hướng về phía người cha hơi gầy yếu cùng người mẹ dịu dàng xinh đẹp mà mỉm cười. Nàng cùng Phương Mặc đồng thời trịnh trọng mở miệng:

- Cha! Nương! – nói xong hai người cùng quỳ xuống.

Vừa dứt lời thì Vương Uyển Ngữ đã lệ rơi đầy mặt, hốc mắt Mộc Minh rõ ràng cũng ẩm ướt. Đưa tay nâng hai người đang quỳ đứng lên, Vương Uyển Ngữ một bên ôm lấy Mục Tiểu Văn vào lòng:

- Nương sẽ không bao giờ để cho con phải chịu ủy khuất nữa.

Từng giọt từng giọt nước mắt của Mục Tiểu Văn rơi xuống bờ vai, tâm nghẹn ngào, giọng thủ thỉ:

- Nương, sau này Tiểu Văn cũng sẽ hảo hảo hiếu kính với người.

Ánh mắt Phương Mặc chuyên chú, vừa như cam đoan vừa như tuyên th>- Tể tướng đại nhân, Tể tướng phu nhân xin hãy yên tâm. Kiếp này Phương Mặc chỉ có duy nhất mình Tiểu Văn, không phải nàng không lấy, bảo vệ nàng không bị bất kỳ một kẻ nào làm thương tổn, cả đời làm bạn, bất ly bất khí.

Mộc Minh cùng Vương Uyển Ngữ vừa khóc vừa mừng mà gật đầu.

Sau đó Phương Mặc một mình trở về nhà để cho nàng và cha mẹ được đoàn tụ. Trong lúc trải qua nhưng ngày thê lương, lúc gặp lại vui sướng dường như cũng có vẻ thảm đạm đôi chút. Hôm nay người một nhà vui vẻ bên nhau, so với bất cứ cái gì đều phải trân quý. Sau khi mất đi lại có được một lần nữa, cho dù thế nào thì cũng không dám dễ dàng phá hư, buông tay được.

Sau khi được khôi phục chức vị tể tướng, Mộc tể tướng thở dài nói chuyện, thanh âm lộ vẻ già nua rất nhiều:

- Người hoàng gia cũng là người, thái hậu vì nhị hoàng tử không tiếc mà trở mặt với người trong hoàng thất, với hoàng đế. Hoàng đế cùng vì quá áy náy nên đến thời khắc mấu chốt cũng buông tay thành toàn cho nhị hoàng tử, ngay cả đại hoàng tử cũng buông tay chấp nhận địa vị của một Trữ quân không tranh vị cùng nhị hoàng tử. Nghĩ tới một tai kiếp lao lý khiến cho triều định rung chuyển, cuối cùng cũng chỉ vì ân oán của người một nhà. Hoàng thái hậu trị quốc đều lệ thuộc vào binh cường, đối đãi nhị hoàng tử ngày càng sủng ái, nếu ta trung với hoàng đế thì lại bất trung với nhị hoàng tử. Huống chi, không hiểu sao nhị hoàng tử lại phục lại chức vị cho ta, ta tự nhiên cũng cúc cung tận tụy, có chết cũng không oán.

- Không biết .. vì cớ gì? – Mục Tiểu Văn nhẹ giọng lặp lại, tiếng rất nhỏ, có chút mờ mịt.

Nói tới Dực nhi, trên mặt Vương Uyển Ngữ tràn đầy cảm khái:

- Đứa nhỏ này từ nhỏ đã ở cùng con, sau khi con đi liền một mình canh giữ ở phủ nhị hoàng tử ngày xưa, chỉ một mực đợi trong viện Mục Mộc cư nho nhỏ, nói sao cũng không chịu về. Cho dù bị hoàng thượng hạ lệnh triệu vào hoàng cung thì cũng chỉ được vài ngày liền tìm cách quay trở về, nói cái gì mà phải đợi con quay về. Khi chúng ta nói cho nó tin con còn sống, nó vui mừng không biết làm sao nhưng dù như vậy nó cũng không chịu ra khỏi sân, nói chỉ có nơi đó mới thích hợp với con.

Vương Uyển Ngữ thở dài một hơi rồi nói tiếp:

- Trước kia chỉ là một đứa nhỏ tính tình mềm dẻo, dịu dàng, ngay từ nhỏ với con đã có cảm tình tốt, vốn là một nha hoàn khó tìm được. Hôm nay trải qua kiếp nạn mới biết tính tình nó rất cương liệt, mặc dù là một nha hoàn nhưng là một nha hoàn trung trinh không hai lòng, không cao ngạo. Sau này để cho nó ở bên cạnh con cũng yên tâm lắm.

Mục Tiểu Văn giật mình, lặng im hồi lâu mới mở miệng:

- Con muốn đi thăm nàng ấy.

Nàng liền theo đường quen mà đi tới phủ nhị hoàng tử, rồi cũng không cần nghĩ ngợi nhiều đi xuyên quan tây viên hoang vu đến gần Mục Mộc cư, nàng chỉ cảm thấy nơi này yên tĩnh tới kỳ lạ. Mặt hồ nước trong Hinh viên bị gió thổi lướt qua khẽ hiện từng nếp nhăn, lá cây cũng sàn sạt nhẹ nhàng hồi hưởng bên tai, khiến người ta như nắm mơ không giống với thực tại.

Xa xa là ba chữ thật to “Mục Mộc cư”, một bóng người nho nhỏ đang quét dọn trong viện thoáng cái rơi vào đáy mắt nàng. Mục Tiểu Văn theo tiền thức mà đi tới trước từng bước.

Người đang quét dọn nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn về phía này, động tác trong tay đột nhiên ngừng lại, thân thể nén không được mà run rẩy. Mục Tiểu Văn cũng ngạc nhiên không kém, hồi sau mới bình tĩnh đi tiếp về trước.

- Tiểu thư? – thanh âm Dực nhi tràn ngập sự khó có thể tin. Đồ trong tay lạch cạch một tiếng rồi rơi xuống đất, thân thể cứng ngắc tại chỗ, cứ thế nàng đứng nhìn Mục Tiểu Văn đi tới. Mãi tới khi Mục Tiểu Văn đến gần, lệ trong hốc mắt nàng mới rơi xuống, thanh âm run rẩy lại thốt lên một tiếng:

- Tiểu thư?!

Nàng vừa mới vươn tay ra nhưng dường như không dám tin nên lập tức lui về. Mục Tiểu Văn vội nắm lấy cánh tay của Dực nhi, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói:

- Lâu rồi không gặp!

Dực nhi nhịn lệ xuống, gục vào đầu vai Mục Tiểu Văn, dùng sức mà gật đầu.

Đúng vậy, lâu lắm rồi. Lúc đầu cứ như một chiếc bình hoa di động chịu đủ mọi khổ sở, hôm any chỉ còn duy nhất sự chất phác trân quý gặp nhau.

Tâm tình Mục Tiểu Văn vẫn có chút nghi ngờ, Dực nhi và Mục Tiểu Văn từ nhỏ đã bên nhau, nàng ấy thực sự sẽ tiếp nhận mình – một người giả mạo tiểu thư của nàng sao?

Dực nhi ngấn lệ, nhịn không được nhẹ giọng cười cười:

- Tiểu thư đang trách ra lúc đầu lỗ mãng sao? Nói thật, khi Dực nhi mới biết được sự tình vốn rất nhớ thương tiểu thư nhà mình nên có chút oán giận người nhưng sau khi trả thù tiểu thư xong thì chẳng những không cảm giác được vui vẻ, ngược lại có chút mất mát. Khi cho tiểu thư nhảy vực mất tích, chờ mãi mà không có tin tức, Dực nhi đau lòng không biết phải làm sao, cũng hận mình không thể cùng nhảy xuống vách núi với tiểu thưThế nên lúc đó Dực nhi mới biết, thì ra trong lòng Mục Tiểu Văn sớm đã chấp nhận người chính là tiểu thư của mình rồi.

- Hả? Vậy chẳng phải Mộc Tiểu Văn thật rất đáng thương sao?

Dực nhi có điểm không hiểu:

- Nghĩ ra thì Dực nhi hình như bị trúng ma chướng nên cảm giác được người chính là tiểu thư đích thực. Hơn nữa, không phải người đã nói, tiểu thư đích thực không phải đã có một cuộc sống rất tốt ở một thế giới khác sao?

- Ta nói vậy sao?

- Có một lần tiểu thư thì thào tự nói một mình, chính người cũng không biết.

Mục Tiểu Văn gật đầu.Chuyện lâu lắm rồi nàng đã không còn nhớ kỹ, cũng không biết Mộc Tiểu Văn có đúng là có một cuộc sống tốt hơn không. Nhưng mà trong mộng khuôn mặt nàng ấy thực ôn nhu mà kiên cường, mọi thứ hiện ra rất rõ ràng. Với tính cách thủy chung như vậy của nàng ấy thì sống trong thời hiện đại thì rất hiếm, hẳn là có được những thứ mong muốn.

Nghĩ muốn có chút kỷ niệm với Mộc Tiểu Văn, nhất thời tìm không được cách nào cho thích hợp, Dực nhi có chút đỏ mặt, hướng tới dãy cây trong viện đang xào xạc trong gió. Mục Tiểu Văn giật mình, đến gần thì mới phát hiện, nơi này hình thức tương tự với nơi ở của nàng ở thành Thiên Lạc. Còn chưa kịp đặt câu hỏi thì Dực nhi đã đỏ mặt giải thích:

- Sau khi biết tin tiểu thư ở thành Thiên Lạc, nô tỳ vẫn nhờ người tới báo tình hình bên đó về, thấy chiếc chuông gió này rất đánh yêu nên liền mua một cái; mỗi ngày đều ngồi dưới tàng cây nói ra tâm sự, khi chuông gió vang lên thì cứ xem như tâm ý mà Dực nhi nhắn nhủ đã được gửi đi, cũng xem như đây là một cách để an ủi. Nô tỳ cũng có nghĩ tới tiểu thư ở bên kia, cho nên .. hai vị tiểu thư cùng nhau có kỳ niệm rồi.

Kỷ niệm thì là kỷ niệm, sao phải đỏ mặt chứ? Ánh mắt Dực nhi cực kỳ giống một chú cáo trắng len lén trộm đồ thì bị người ta bắt tại trận khiến cho Mục Tiểu Văn thấy buồn cười, nhịn không được mà nói đùa:

- Rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì chứ?

Dực nhi ngây ngốc, sửng sốt, hốc mắt đỏ au:

- Tiểu thư, tính tình của người lúc này thật tốt.

Mục Tiểu Văn cũng cứng người, cười khổ nói:

- Tính tình này thì có gì tốt chứ, lúc nào cũng xử sự không chu toàn.

- Tại sao lại muốn hành xử chu đáo? Tính tình tiểu thư tùy ý lại vừa ngang ngạnh, theo Dực nhi thấy cho dù có toàn tâm toàn ý thì cũng chẳng có gì sai hết.

Mục Tiểu Văn chỉ mỉm cười lắc đầu, sau đó hỏi tiếp:

- Sao ngươi lại biết ta ở thành Thiên Lạc?

Dực nhi còn chưa trả lời thì xa xa một tiếng “Hoàng thượng giá lâm ” đã phá tan, xuyên thấu mãn không yên tĩnh, thoáng chốc mọi thứ xung quanh như nhanh chóng ẩn lui đi, chỉ còn hai chữ “Hoàng thượng” rõ ràng vang vọng trong đầu Mục Tiểu Văn. Ý thức cùng cơ thể cứ cứng đờ như tượng, ngơ ngác mà không thể động đậy.

Biết trước sẽ gặp mặt nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Hắn có bị thương hay không? Có thật sự mất đi trí nhớ hay không? Có phải còn đang thống khổ?

Bên ngoài không cách nào biết được tin tức, hôm nay có thể gặp lại, trong đầu nàng cứ quay đi quay lại mấy vấn đề này. Nàng rất muốn quay đầu lại, chủ động đến gần hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, đánh giá hắn, chính miệng hỏi hắn một tiếng có khỏe hay không nhưng bản thân lại đang phát hoảng lên, ngay cả tay chân cũng run rẩy.

Nơi Mục Tiểu Văn đứng từ bên ngoài cũng không thể nào nhìn thấy, hoàng thượng lại cách khá xa nhưng nàng vẫn cảm giác được thân thể có điểm tê dại. Ngây ngốc, đầu óc trống rỗng một trận, mãi tới khi Dực nhi nhẹ giọng gọi “Tiểu thư” thì nàng mới thoáng thanh tỉnh. Thấy cánh cửa phòng bếp bên cạnh mở toang, nàng lập tức chạy nhanh vào trong trốn ở phía sau cánh cửa, trống ngực vẫn không kiêng nể mà đập thình thịch.

Chờ khi hơi thở được ổn định nàng mới dám lộ ra đôi mắt mà nhìn bên ngoài cửa. Tới khi cái người mặc một thân hoa phục kia tiến vào, đầu óc Mục Tiểu Văn như nổ tung một tiếng “Ầm”, trái tim kịch liệt nhảy dựng lên.

Người kia không còn mặc bạch y, ít đi vài phần phiêu dật. Một thân hoa phục tăng thêm mấy phần tinh xảo hoa mỹ, lẳng lặng đứng đó, có gì đó trong trẻo mà lạnh lùng, an tĩnh phong hoa, cứ như một on người hoàng tộc cao quý trong suốt như pha lê không thể đụng chạm hay trêu đùa. Khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng không hề tìm thấy chút dấu vết bi thương trước kia.

Phía sau hắn là Thạch Lan, Nguyệt Cơ, Thôi Minh Vũ và còn có một vị công công, mỗi người đối với hắn hết sức ân cần, không một chút tịch mịch nào.

- Tham kiến hoàng thượng! – Dực nhi quỳ xuống.

Lý Vân Thượng ý bảo nàng đứng lên rồi quan sát bốn phía, sau đó quay đầu lại, cau mày nhìn về phía Thôi Minh Vũ:

- Vì sao lại muốn trẫm tới một chỗ mà một điểm quan sát cũng không có?

Thôi Minh Vũ xoa mi tâm, nhàn nhàn nói:

- Hoàng thượng hình như đã quên rồi, đây chính là người muốn tới mà.

Lý Vân Thượng vẫn cau mày:

- Mặc dù trẫm đã tha thứ cho Mộc tể tướng, tự nhiên cũng sẽ tha thứ cho Văn nương nương nhưng đối với nàng ta vẫn còn căm ghét, sao có thể mãi tới chỗ này được chứ? Nhất định là do Thôi Minh Vũ ngươi giở trò quỷ quái!

Thôi Minh Vũ im lặng không đáp!

Nguyệt Cơ đi lên, nhu mì khuynh thành:

- Hoàng thượng, người quên rồi. Người là vì áy náy với vị Văn nương nương kia nên mới nhịn không được mà tới nơi này. Còn nữa, nàng ấy sắp trở thành phu nhân của Phương Mặc, hoàng thượng vì muốn giữ thể diện cho Phương Mặc nên mới có thể có chút sinh lễ tốt với nàng. Nếu không, sao người có thể ban thưởng cho nàng kim bài miễn chết, lại còn chấp thuận cho nàng ấy được nhìn mặt rồng chứ?

Lý Vân Thượng có điểm mờ mịt rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường:

- Khi nào Phương Mặc trở về? Trẫm đã tặng hắn Văn nương nương, cũng ban thưởng cho hắn quan chức, tâm ý của trẫm đã tới vậy, hắn cần gì phải trốn trẫm tới tận lúc này?

Thạch Lan nói:

- Theo Lan nhi thấy thì Phương Mặc chưa tiện để trở về thôi, dù sao hắn là một người có tính cách tùy ý, không trở về kinh cũng tốt.

Lý Vân Thượng nhìn nàng khẽ cười, nụ cười tươi rói đắc ý làm cho người ta thất thần:

- Lan nhi vẫn còn giận Văn nương nương sao, ngay cả Phương Mặc cũng đã chán ghét?

Thạch Lan đỏ mặt không lên tiếng.

Sau một hồi nói qua nói lại, Lý Vân Thượng tựa hồ đã thư thái liền xoay người rời đi. Khi thoáng nhìn quan Dực nhi, hắn có chút tránh né như chán ghét, như kiêu căng, cực kỳ giống với tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt Mục Tiểu Văn. Khi đó, Mục Tiểu Văn vẫn còn đang nghi hoặc không biết vì sao nhị hoàng tử này lại chán ghét nàng như vậy.

Mục Tiểu Văn trốn ở phía sau cửa, tâm trạng buồn bã. Thương hải tang điền!

Mỗi một lần gặp lại đều là thương hải tang điền!

Nà đi ra thì Thôi Minh Vũ đi tới cánh cửa phía sân liền dừng cước bộ, hắn không quay đầu mà chỉ cười lạnh:

- Hắn không có ngươi cũng rất tốt, ngươi cũng nên an tâm rồi. Hắn là hoàng thượng, tất cả thái y cũng vì long thể của hắn mà lo lắng, thân thể cho dù trải qua những thương tổn tàn nhẫn do ngươi cuối cùng cũng tốt lên. Cũng có người thương hắn, hôm nay cái gì cũng không thiếu, từ nay về sau ngươi cũng nên thu hồi cái vẻ thiện chí giả tạo của mình đi! – nói xong, Thôi Minh Vũ đạp cửa rời đi.

Mục Tiểu Văn đứng sau cửa, ngây ngốc một hồi rồi lại bình tĩnh đôi chút.

Nàng hẳn là không làm sai chuyện gì. Hắn được hạnh phúc, đây chính là điều mà nàng muốn nhìn thấy.

Hắn không cần sự ấm áp của nàng, nàng cũng không cần phải áy náy nữa. Hai người, rốt cuộc cũng tương vong vu giang hồ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi