XUÂN VŨ VÀ TỪ PHONG

Chèo vài cái thì không cần dùng sức, dòng sông chảy từ trên xuống, tốc độ nước không chậm nên thuyền có thể trôi xuôi dòng.

Hai người ngồi đối diện, khung cảnh hai bên bờ chìm trong sương mù dày đặc. Dần dần dân cư thưa dần, cây xanh hai bên nhiều hơn, thỉnh thoảng có những đầm sen, lá sen khô héo rũ trên mặt. Trên mặt ẩm ướt, mưa nhẹ với sương mù Giang nam mờ mịt đập vào mặt.

Từ Phong sờ tay ra sau thấy cái nón chóp nhọn, tiện tay đội lên đầu cho Lương Xuân Vũ. Cô mặc cái áo màu café bên ngoài, giày bệt, đội thêm cái nón này là y như mấy cô gái lái thuyền. Từ Phong nhìn cô, chợt nhớ ra “Tiểu Xuân”

“Dạ?”

“Có nhớ lần trước em của anh bị tai nạn xe không, em cứu nó phải không? Là Từ Thần”

“Dạ” Lương Xuân Vũ trả lời “Xe em đi đằng sau xe cậu ấy”

Từ Phong nhặt được một hòn đá nhỏ dưới đáy thuyền, ném văng ra vừa tức vừa bất lực “Anh không hỏi thì em cũng không nói phải không?”

“Dạ” ý Lương Xuân Vũ đúng là vậy

“Tiền em cũng không cần à?”

“Tiền đó vốn là của cậu ấy mà”

Từ Phong im lặng một lát, nhặt một hòn đá ném xuống sông rồi nhìn cô “Em là đồ ngốc”

…………

Chiếc thuyền dừng dưới cầu tàu nhỏ, Từ Phong nhảy lên, kéo Lương Xuân Vũ lên theo. Con đường phía trước không được tráng xi măng, mấy ổ gà nhỏ bị cỏ dại mọc trùm lên. Từ Phong chưa đi đường này nên dẫm phải vài vũng nước, mỗi lần đặt chân xuống đều do dự. Anh bước một bước, Lương Xuân Vũ nhắc anh “Vũng nước”. Đi mấy bước lại nhắc “Vũng nước đó”.

Tới lần thứ 3 thì Từ Phong đi chậm lại, nhìn mặt Lương Xuân Vũ cười “Lại chơi xấu anh nữa đúng không?”

Lương Xuân Vũ mím môi lắc đầu, nở nụ cười rực rỡ. Những giọt mưa tụ trên vành mũ cô rơi xuống, gương mặt trắng nõn của cô khuất hết hơn nửa bên dưới mũ.

Nhưng hạt mưa rơi rào rạt xung quanh, Từ Phong mặc kệ nước hay không, kéo tay cô chạy nhanh tới lầu gỗ nhỏ. Mưa càng lúc càng lớn. Hai người đã chạy lên lầu hai. Đây là một tòa nhà gỗ cũ, khắp nơi có lỗ mọt. Bên cửa sổ có người nhúng mực viết mấy câu thơ bên cạnh cửa, chính giữa nhà có một cái bàn và ghế gỗ, một ván cờ được khắc trên bàn, hai hộp cờ vây để bên cạnh.

Từ Phong mở nón ra cho cô, để sang một bên, tìm chỗ ngồi bên cửa sổ. Đằng xa mưa rơi liên miên, rơi trên những đầm lầy ngoài đồng, bao quanh làn khói mờ, một màu trắng xanh quấn quýt như vùng đất thần tiên.

“Em thấy hôm nay trời nhiều mây không ngờ lại mưa” Lương Xuân Vũ nhìn ra xa, “Những ngọn núi đằng kia rất đẹp khi có sương mù”

“Trước kia em thường tới đây à?”

“Dạ, tới với mẹ lúc về đây thăm bà ngoại” Lương Xuân Vũ chỉ lên bàn “Mẹ con em thường chơi cờ ở đây”

“Ừm” Từ Phong nhìn qua “Anh có thể chơi cờ với em”

Lương Xuân Vũ nói “Bên này hồi đó có một con đường nối thẳng với thị trấn, nhưng sau đó không có được sửa sang nên con đường dần biến mất, không có ai tới đây nữa, bàn cờ với quân cờ rất bẩn”

Từ Phong bước tới, đúng là hai hộp cờ không được đậy lại nên bên trên mạng nhện đóng đầy, quân cờ bụi bặm. Anh kéo ngăn bàn, bên dưới có cái sọt nhựa, bên trong có một tấm vải khô. Lương Xuân Vũ ngạc nhiên “Em không phát hiện ra”

Từ Phong cười “Nếu là chỗ công cộng thì có người đã làm sạch nó trước đó”

Anh cầm một hộp cờ, còn một hộp để vào sọt. Anh đi tới cửa sổ, bên ngoài có một miếng che mưa bằng nhựa, Từ Phong đem sọt để ra ngoài, quân cờ chạm nước bụi bặm chảy thành nước trôi xuống bên dưới. Từ Phong rất có trách nhiệm, còn đưa tay ra khuấy khuấy, sau đó đem từng quân cờ lau sạch lại bằng miếng vải khô, cho chúng lên bàn cờ. Lương Xuân Vũ tìm thấy một cây trúc trong góc, đứng dậy đem ra ngoài khuấy vào sọt.

“Tối qua anh ngủ không ngon hả?”

“Ừ” Từ Phong lau quân cờ “Anh lạ giường, với lại anh cũng hơi phấn khích nên ngủ không ngon”

Lúc này anh chợt nhớ khi nãy cô trêu chọc mình, ngẩng lên, nheo mắt cười cười, nhặt một quân cờ đã lau sạch dán lên mặt cô. Cảm giác lạnh lẽo bóng loáng áp lên mặt, Lương Xuân Vũ né qua một bên, Từ Phong đuổi theo áp tiếp. Trốn tới cửa sổ, cô đang định mở miệng thì Từ Phong đã đến gần, hôn lên chỗ mới dán quân cờ trên mặt cô.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa trở nên to hơn, rơi xuống trên bậu cửa. Khói nhẹ phía xa cũng không còn, có thể do trời mưa, hạt mưa như tấm màn dày đặc che kín khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Ánh sáng trong tòa lầu nhỏ mờ mờ. Có hạt mưa rơi xuống tung tóe trên bậu cửa, giọt nước bắn lên má Từ Phong. Lương Xuân Vũ đưa tay lau cho anh, má anh cũng lạnh, mịn màng.

“Lương Xuân Vũ” Từ Phong nhẹ nhàng gọi cả họ tên cô.

Lương Xuân Vũ nhìn vào mắt anh, lúc này ánh sáng không rõ, mắt anh đen như mực. Anh tới gần, hôn lên tai cô, Lương Xuân Vũ nghe tiếng môi anh. Lúc đầu là nhẹ nhàng dịu dàng, đến cuối cùng là nụ hôn trượt dần xuống môi cô, anh nhìn cô, tầm mắt hai người chạm nhau, hai tâm hồn ở sát bên nhau, thật gần.

Khoảnh khắc đôi môi anh chạm vào môi cô, những ngón tay anh đang ôm lấy má cô dời lên đẩy tóc trên trán cô ra. Đôi mắt cô to, sáng trong như nước, xinh đẹp trong trẻo, chấp chới như muốn bay lên.

Môi răng làm bạn, lên thiên đường hay xuống địa ngục, giờ phút này trong tim chỉ có môi nhau làm bạn.

Trong ngôi lầu nhỏ đầy âm thanh gió mưa xào xạc, những tấm gỗ cũ nát đầy mối mọt, tòa nhà chìm trong sương mờ. Đôi tình nhân ôm nhau dưới mái hiên, ấm áp trong mưa gió.

***

Cuối cùng hai người cũng không chơi cờ vây, Từ Phong ôm Xuân Vũ, nghe tiếng động tích tác của mưa gõ nhịp dưới mái hiên, đêm qua cả hai đều ngủ không ngon nên dựa vào nhau ngủ thiếp đi.

Khi rời đi, tòa lầu nhỏ không có gì thay đổi, chỉ có bàn cờ với hai hộp cờ được chùi rửa sạch sẽ.

Từ Phong thật sự dẫn Lương Xuân Vũ đi bắt mạch ở nhà thuốc trung y.

Người thầy thuốc có mái tóc nửa trắng nửa đen, tuổi cũng khá lớn mà mặt không một nếp nhăn, da không một vệt đồi mồi, lông mày nhợt nhạt, không để râu. Cho dù ông ta có bản lĩnh thật hay không thì vẻ ngoài như Thiên Sơn Đồng Mỗ* như vậy vẫn gây ấn tượng với người khác.

Khi bước vào cổng, ông đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc kê đơn thuốc, một cô gái tóc xoăn ngồi đối diện. Cô gái tóc xoăn nghe tiếng bước chân thì quay lại nhìn. Lát sau lên tiếng ý hỏi “Lương Xuân Vũ?”

Lương Xuân Vũ cũng nhận ra cô ấy, là một trong những phe cánh của Hà Giai Chanh. Dù sao cũng quen biết với Hà Giai Chanh, hai người tuy không thân nhưng cũng chẳng lạ, cất tiếng chào hỏi xong thì cô gái kia đứng dậy “Cậu cũng tới bắt mạch à?”

“Ừ”

“Vậy cậu ngồi đi, tôi đi lấy thuốc” cô gái đứng lên khỏi ghế, nhìn Lương Xuân Vũ với Từ Phong.

“Không cần đâu, cậu cứ ngồi đi, tôi ngồi bên cạnh được rồi”

Lương Xuân Vũ và Từ Phong ngồi xuống bên cạnh.

Thầy thuốc già nhìn Từ Phong “Cậu đưa cô dâu nhỏ đến thật đấy à?”

“Dạ, để ông bắt mạch”

“Cũng được, đợi một lát ta viết xong đơn thuốc này đã”

Cô gái tóc xoăn liếc nhìn Từ Phong “Đây là bạn trai cậu à?”

“Ừ, đúng rồi”

“Chà, đẹp trai quá” cô bạn nói rồi hỏi “Hà Giai Chanh đâu? Cô ấy không về à?”

“Không, cô ấy ở thành phố C”

“Con nhỏ đó to gan lắm, một mình ở một chỗ khác làm ăn” cô gái kia không biết nghĩ tới chuyện gì mà cười vui vẻ “Năm đó đánh người là do nó khơi mào, chúng ta theo sau thành một đám lâu la”

Từ Phong đang đọc báo nghe vậy thì ngẩng lên cười cười “Đánh ai?”

Lương Xuân Vũ không dám nói dối “Anh”

Cô gái kia cho là hai vợ chồng nói đùa chuyện đánh yêu nhau, không để ý mà nói tiếp không hề lựa lời “Nhưng mình nói chứ quan trọng nhất vẫn là cậu đó, nếu cậu không bịt mắt cậu ta trước thì chúng ta không thể đánh được”

Lương Xuân Vũ “…”

Từ Phong gật đầu “Đúng là nói rất có lý”

Người phụ việc đem thuốc gói trong giấy dầu đưa cho cô gái tóc xoăn, cô đứng dậy “Mình đi trước đây. Có rảnh thì đưa bạn trai đến nhà mình chơi. Cậu biết nhà mình ở đâu chứ?”

“Tôi biết”

………

Ông thầy bắt mạch cho Lương Xuân Vũ, xem lưỡi, vạch mắt xem xét rồi viết đơn thuốc “Khí huyết kém. Kinh nguyệt có bình thường không?”

“Dạ bình thường”

“Có đau bụng kinh không?”

“Thỉnh thoảng”

Hỏi thêm mấy câu rồi thầy thuốc đưa toa cho phụ việc “Khí huyết kém nên làm ra nhiều mồ hôi và kinh nguyệt không đều, nhưng theo lý thuyết thì tình trạng này sẽ giảm bớt sau khi kết hôn…”

Lương Xuân Vũ trở tay không kịp, kết hôn? Ông thầy thuốc già không nhìn lên “Chuyện sinh hoạt kia có gì khó nói không?”

Lương Xuân Vũ “Chúng tôi vẫn…”

Ông cau mày “Đừng có giấu bệnh sợ thầy”

Lương Xuân Vũ “…không có”

Thầy thuốc thấy cô do dự, cho là cô sợ mất mặt. Lát sau khi đi lấy thuốc, Lương Xuân Vũ bước ra ngoài, ông thầy đứng lên gọi Từ Phong đang đứng trong viện cầm nhánh cây chọc con rùa đen trong bể cá “Chàng trai, tới đây ta bắt mạch cho”

Từ Phong không hiểu nhưng vẫn ném cành cây đi bước vào ngồi trước bàn. Thầy thuốc nhìn Lương Xuân Vũ “Cô gái, cô cứ đợi ở bên ngoài”

……

Lương Xuân Vũ cầm một gói thuốc đứng đợi Từ Phong bên ngoài. Ngoài cửa có một gốc cây loan rất lớn, đang mùa ra hoa, những bông hoa vàng nhạt mỗi khi có gió thổi qua rào rạt rơi xuống. Những bông hoa nhỏ xíu rơi vào vũng nước bên chân cô, nổi lên những đợt sóng lăn tăn. Lương Xuân Vũ đứng lặng yên, dùng mũi chân di di. Tiếng vị thầy thuốc văng vẳng “Tuổi trẻ… mặt mũi… bây giờ trị không tốt…”. Giọng nói Từ Phong giải thích mang theo hai phần không thể hiểu nổi, tám phần bất đắc dĩ.

Cô đứng yên một lát, đá một bông hoa bé xíu trong vũng nước ra ngoài, bật cười.

Khi Từ Phong ra khỏi cửa, mặt anh nửa trắng nửa đen, mặt mũi xám xịt. “Tiểu Xuân, em nói gì với ông thầy thuốc đó vậy?”

“Em không nói gì hết” Lương Xuân Vũ trả lời rất nhanh

“Sao lại vậy chứ” Từ Phong vừa bực vừa buồn cười “Anh giải thích mấy lần mà ông ấy không tin, một hai phải bắt mạch hốt thuốc cho anh”

Lương Xuân Vũ không nhịn được, hơi nghiêng nghiêng đầu đi. Từ Phong giơ tay chỉ chỉ lên trán cô “Em đó, em không thể để anh bị oan vậy chứ, anh bị oan nha, cái này sỉ nhục anh lớn lắm đó…”

Lương Xuân Vũ cúi đầu xuống. Từ Phong đổi giọng, ở trên đầu cô nói “Em lại còn cười”. Lương Xuân Vũ không nói gì, bất động. Từ Phong hơi nhếch môi, hừ một tiếng rồi đi trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi