XUÂN VŨ VÀ TỪ PHONG

Ngày hai người quay về thành phố A, bà ngoại chuẩn bị một túi lớn mấy đặc sản để hai người mang về. Bà ngoại cầm hai thanh kiếm lớn, dặn dò Từ Phong nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Xuân. Từ Phong đảm bảo, bà ngoại cứ yên tâm đi tập thể dục đi, lần sau chúng con sẽ quay về thăm bà.

Xe anh đậu bên ngoài trấn, hai người đi được vài bước, Từ Phong chợt bật cười một mình.

“Gì vậy anh?” Lương Xuân Vũ ngơ ngác

“Bà cầm hai thanh kiếm, có vẻ như nếu anh không đồng ý chăm sóc cho em thì bà có thể chém anh ra làm hai”

“Hai thanh kiếm bà còn trong vỏ mà, với lại cũng cùn”

Từ Phong nghiêng đầu cười “Ý em là chém không chết người nên không sao phải không?”

Lương Xuân Vũ cũng biết điều muốn sống yên ổn, lắc đầu “Anh yên tâm, em che chở cho anh”

Từ Phong hài lòng “Ngoan, trẻ nhỏ dễ dạy”

Bà Hách đi từ phía con hẻm đối diện ôm hai cái quạt lớn đi tới, thấy Từ Phong với Lương Xuân Vũ thì quay đầu “Hừ” vung quạt lên, bỏ đi.

Lương Xuân Vũ “…”

Từ Phong “….”

Không ai đắc tội bà Hách nhưng mà bà không ưa hai người ở bên nhau vậy.

**

Từ Phong đưa Lương Xuân Vũ về nhà trước, đem đồ lên lầu giúp cô. Danh chính ngôn thuận ở lại ăn cơm trưa. Ăn cơm xong thì hài lòng lái xe về nhà, đem theo mớ đặc sản mà bà ngoại Lương Xuân Vũ gửi.

Ba mẹ anh ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm nghị. Từ Phong vừa thay giày vừa hỏi “Ba mẹ, Quốc khánh hai người không đi chơi à?”

Ba Từ “Con đi đâu vậy, tại sao Đình Vân lại khóc vì con?”

“Con mới là người nên khóc vì cô ấy mới đúng” Từ Phong cầm túi đồ qua “Cô ấy đi tìm bạn gái con”

“Bạn gái?” mẹ Từ sốc, dịu giọng lại “Chuyện lúc nào?”

“Hồi tháng trước, mấy món đặc sản này của nhà bạn gái con gửi. À, lần trước Từ Thần bị tai nạn xe là cô ấy đưa nó đi bệnh viện”

Hai người ngạc nhiên, hơi thở dài trong lòng, đúng là có duyên với nhau. Ba Từ nói “Vậy không được, con mau sắp xếp cho chúng ta gặp mặt đi, để cảm ơn người ta”

“Dạ được” Từ Phong đồng ý “Nhưng mà con nói trước với ba mẹ, gia đình cô ấy rất bình thường, đừng coi thường cô ấy”

Mẹ Từ hừ “Con nói gì vậy? Coi tivi nhiều quá bị nhiễm hả, biến ba mẹ thành ba chồng mẹ chồng ác độc ức hiếp con dâu?”

“Đâu có” Từ Phong cười làm lành “Nhưng mà đợi một thời gian nữa”

Mẹ Từ là dân làm ăn, bà biết làm người thì lương thiện, tốt bụng là điều quý nhất, Lương Xuân Vũ đưa Từ Thần đi bệnh viện, bà vốn đã rất biết ơn, nay lại là bạn gái Từ Phong, trong lòng lại vui mừng hơn.

Ba Từ lại không cùng suy nghĩ với hai người, có vẻ suy nghĩ trầm tư gì đó, không nói tiếng nào, cuối cùng mới hỏi “Đồ bổ trong phòng con là để dành cho người nhà của con bé à?”

**

Lương Xuân Vũ bây giờ cũng là nhân vật nổi bật trong phòng, đương nhiên với một người nhàm chán như cô thì người thổi gió dĩ nhiên là quản lý nhân sự. Mọi người lúc ăn cơm xong rảnh rỗi suy đoán: chính xác thì Tiểu Lương có gian tình với Trịnh Miểu, hay là với Từ Phong, làm sao để đối phó được ổn thỏa? Hay là ba người cùng nhau?

Đôi khi Trịnh Miểu dẫn Cái hộp nhỏ tới công ty, văn phòng Tổng giám đốc đối diện phòng kế toán, có khi Cái hộp nhỏ ở trong phòng ba hỏi “Chị Tiểu Xuân đâu rồi? Con muốn đi tìm chị ấy chơi”

Giọng Trịnh Miểu vọng ra “Chị Tiểu Xuân đang làm việc, không thể quấy rầy, đợi hết giờ rồi con đi tìm chị chơi sau”

Giọng trẻ con bập bẹ, ngây thơ truyền vào tai mọi người lại suy diễn thì có ý nghĩa khác. Mọi người trong công ty nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý. Quan hệ tốt với “ông chủ nhỏ” như vậy, có vẻ việc làm “mẹ kế dự bị” không chạy đi đâu khỏi rồi. “Ông chủ nhỏ” nha, kêu chị cái gì mà chị, lo kêu mẹ đi!

Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì còn một người trên lầu kia nữa? Xử lý thế nào? Quá lộn xộn thì phải.

Có người bóng gió hỏi thăm Lương Xuân Vũ, việc này lặp lại thường xuyên khiến Lương Xuân Vũ cũng nhận ra, có vẻ mọi người muốn biết quan hệ giữa cô và ông chủ Trịnh Miểu thế nào. Nhưng với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không đi tranh cãi với người khác, nếu cãi nhau thì chẳng có lợi ích gì. Người ta không hỏi thì cô không nói, nếu có người hỏi thì cô trả lời: không có. Còn bổ sung thêm một câu: Tôi có bạn trai.

Mọi người nghe vậy thì cho là cô là cao thủ trong việc ăn trong chén ngó trong nồi. Thực tế thì cho dù Lương Xuân Vũ nói gì cũng bị coi là cách nói của “trà xanh”, không hề thuyết phục. Chuyện này không phải lỗi của đám người thích tám chuyện, vì chuyện rất đáng ngờ, mọi người đều nghĩ vậy, chờ xem kịch hay. Lỗ Tấn từng nói “Tôi từ trước đến giờ không sợ gì bằng thói suy diễn ác ý của người Trung Quốc”

Sau lễ Quốc Khánh, Trịnh Miểu có việc ra ngoài sau giờ làm, gọi Lương Xuân Vũ đi cùng. Vừa ra khỏi cửa, Từ Phong đứng dựa vào tường bên thang máy, hình như đang đợi aid dó. Lương Xuân Vũ nhìn anh giơ chùm chìa khóa lên, ý nói hôm nay cô có việc, không thể đi với anh.

Trịnh Miểu không biết chuyện của hai người, thấy Từ Phong thì tưởng anh tới tìm mình “Sao? Tìm tôi có việc à?”

“Không phải” Từ Phong lắc đầu, nhìn Lương Xuân Vũ “Anh đi trước. Em nhớ ăn cơm, về nhà gọi điện thoại cho anh”

Trịnh Miểu vẫn nghĩ anh đang nói chuyện với mình “Này, cậu uống lộn thuốc hả? Sao tự nhiên quan tâm tôi vậy?”

Từ Phong nói xong thì xuống lầu.

Trịnh Miểu xong việc về nhà, nhớ tới Từ Phong thì thật sự gọi điện thoại cho anh, kết quả là đầu dây bên kia bận. Lát sau Từ Phong gọi lại “Chuyện gì?”

“Cái gì chuyện gì?” Trịnh Miểu khó hiểu “Không phải cậu bảo tôi về nhà gọi cho cậu sao? Tôi gọi thì máy bận liên tục, chiều nay cậu tìm tôi làm gì?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Từ Phong hiểu ra “À, tôi không tìm cậu”

“Không tìm tôi thì tìm ai? Cậu có bệnh à?” Trịnh Miểu chửi thầm

Từ Phong không để tâm “Cậu nghe nhầm rồi. Tôi đang có cuộc điện thoại khác, cúp đây”

Điện thoại cúp một lúc lâu rồi mà Trịnh Miểu vẫn ngơ ngác không hiểu nổi. Không tìm mình, vậy tìm ai? Suy nghĩ một hồi, Trịnh Miểu chợt lóe lên tia sáng. Tiểu Xuân? Nghĩ vậy lại thấy không có khả năng. Nhưng mà gần đây từng chuyện một lại hiển hiện trước mắt, biểu hiện hai người đều lôi ra phân tích xem xét tỉ mỉ, lại mơ hồ thấy đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, không hiểu sao lại thấy sốt ruột trong lòng.

(Giải thích chút: bên Trung xưng hô Nỉ - Wỏ như tiếng Anh là I – You nên hiểu nhầm)

**

Cuối tuần, sáng sớm Từ Phong đã lái xe tới nhà Lương Xuân Vũ. Nhà Lương Xuân Vũ thuê ở lầu 2, sáng nay cô đang phơi quần áo ở ban công, cách lan can inox đã thấy xe Từ Phong quẹo vào tiểu khu, quẹo tới quẹo lui tìm chỗ đậu. Anh đỗ xe xong thì xuống xe, tay xách túi nilon, mở cốp xe ôm ra một chậu cây xanh hoa vàng.

Lương Xuân Vũ nhìn chăm chăm vào cái cây, nhón chân lên nhìn kỹ xem đó là cây gì. Ai ngờ Từ Phong ngước nhìn lên, anh quay lưng lại che chậu hoa đi không cho cô nhìn, nhướng mày cười với cô. Khi anh ôm chậu hoa lên lầu thì phòng Lương Xuân Vũ đã mở sẵn cửa. Từ Phong đẩy cửa đi vào, ra thẳng ban công, đặt túi nilon lên máy giặt.

Anh để chậu cây lên cây cột inox phơi quần áo, chỗ có mấy cái chậu để sẵn, lấy bình tưới phun nước cho nó. Lương Xuân Vũ đóng vòi nước, ngồi xổm xuống nhìn, hoa này có cánh thon dài, hình dáng lạ, mùi hương ngọt ngào.

“Hoàng Lan, hơi giống như Bạch Lan nhưng Bạch Lan hoa chỉ có 10 cánh?

“Anh mua khi nào vậy?”

“Người ta cho” Từ Phong đứng dậy “Anh có người bạn trồng và bán cây cỏ, hôm qua anh định dẫn em đến tiệm của anh ấy xem thử”

Lương Xuân Vũ chỉ vào túi nilon trên máy giặt “Còn cái này là cái gì”

“Đồ trang trí trong chậu kiểu sinh thái đó” Từ Phong nói và mở bao nilon, bên trong có một đống đá và sỏi nhỏ, đất trồng với mấy cây nhỏ nhỏ.

“Chậu đâu?”

Từ Phong cười “Nhà em có một cái chậu trống trong nhà không phải sao? Lần trước anh thấy trong bếp”

Lương Xuân Vũ nhớ ra “Ặc… cái đó bụi bặm không à”

……………

Lương Xuân Vũ bê bể cá ra, Từ Phong xả nước rửa sạch nó bằng bàn chải rồi chuyển nó vào phòng. Căn hộ thuê của Lương Xuân Vũ không lớn, nhưng cách bố trí không tệ. Cạnh giường là tấm thảm nhung san hô trắng, cái này là cô mua lúc Hà Giai Chanh tới, cô thích đi chân trần trong phòng ngủ.

Từ Phong lấy cái ghế đẩu nhựa nhỏ, đặt chậu thủy tinh lên đó, mình thì ngồi trên thảm, bên cạnh là gói vật dụng. Bắt đầu sắp xếp từ dưới lên, từng lớp một, Lương Xuân Vũ đi ngang qua hỏi “Có cần em giúp gì không?”

“Có” tay anh đang cầm một cây dương xỉ, một tay cầm xẻng “Tiểu Xuân, em tới đây, giúp anh ấn rêu xuống”

Lương Xuân Vũ ngồi xổm bên cạnh anh, thò tay vào chậu, xuyên qua lớp đất, lá cây xanh mướt, chạm vào ngón tay Từ Phong. Cô ấn lớp rêu xuống, cúi đầu nhìn xem có bị sót chỗ nào không. Chóp mũi để sát chậu thủy tinh, mái tóc đen nhánh phủ lên má, chậu thủy tinh phản chiếu hình ảnh gương mặt trắng nõn đang hết sức chăm chú.

Bàn tay Từ Phong đang giữ cây bỗng vươn tới chạm vào mặt cô, những ngón tay ướt át còn mang hơi đất vỗ nhẹ lên má cô “Lớn lên đẹp thế này, đem em đi trồng luôn có được không?” anh vừa cười vừa hỏi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi