XƯƠNG CÁ

Cơm nước xong xuôi thì cũng đã tám giờ.

Tuyên Triều Thanh đưa Ngu Từ đến công ty, lúc cởi dây an toàn cô dừng lại một chút như nhớ ra điều gì đó. Cô nghiêng người qua phía ghế lái rồi đưa tay nâng mặt Tuyên Triều Thanh lên.

Rồi hôm lên gương mặt anh, để lại một dấu son nhàn nhạt.

Tuyên Triều Thanh sững sờ.

Tranh thủ anh còn chưa kịp phản ứng lại, Ngu Từ xoay người kéo cửa như muốn trốn đi sau khi làm xong chuyện xấu. Ngay khi cô chuẩn bị lùi lại và nhanh chóng chạy đi thì cánh tay nhỏ của cô đã bị một bàn tay lớn của người đàn ông nắm lại.

Anh xoay cổ tay cô một cái, cả người Ngu Từ như bị mất thăng bằng, gương mặt cô tiến đến gần Tuyên Triều Thanh.

Đầu anh sát vào bên cô, hơi thở thân mật vờn quanh mặt cô mang theo ý cười: “Làm xong chuyện xấu rồi thì muốn chạy sao?”

Vốn dĩ có thể suôn sẻ trả lời anh, nhưng bây giờ hormone khác phái của anh đã chiếm lấy cô, muốn lơ là cũng không lơ là được. Ngu Từ liếc mắt nhìn xuống, cô không dám nhìn vào đôi mắt đen láy của anh và giải thích cho hành động vừa nãy của mình: “Không phải anh nói muốn làm quen sao?”

Lần trước tách nhau ra ở trung tâm giáo dục đặc biệt, anh đã kéo cô đến và chủ động hôn cô, và đã nói như vậy.

Tuyên Triều Thanh trầm mặt hừ một tiếng, sau đó anh khẽ nhếch miệng cười, không ngờ năng lực học tập và khả năng tiếp thu của cô lại lớn như vậy.

Ánh mắt sâu sắc và chân thực của anh nhìn vào đôi gò mắt ửng hồng như áng mây màu, ý cười trong đôi mắt càng thêm sâu.

“Hôn một chút thì làm sao đủ?” Anh mỉm cười và nói, nhưng lười cuối cùng lại tắt ngắm. Anh nghiêng đầu và nhắm mắt, âm cuối cùng của câu nói lọt vào môi của cô.

Khi đôi môi ấm áp mang theo hơi thở nam tính của người đàn ông dán sát vào cô, trái tim Ngu Từ đập kịch liệt như đang bị một sức mạnh nào đó dẫn dắt. Cô cũng nhắm mắt lại và đắm chìm trong sự tiếp xúc da thịt và trong tiếng tim đập.

Nụ hôn lần này không tiếp tục hời hợt như lần trước, mà nó như thể có ngọn lửa đang tràn vào có thể đốt cháy hết cỏ trên thảo nguyên. Mọi thứ dần mất kiểm soát, cô chỉ muốn lập tức đắm chìm trong khoảnh khắc này.

Chẳng trách có nhiều người liều mạng tiến vào hai chữ “tình cảm” này như vậy, được ăn cả ngã về không, cứ cho là lấy thân mạo hiểm giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa,

Lần đầu tiên Ngu Từ biết được hóa ra hôn môi là cảm giác như vậy, giờ phút này cô không cần gì nữa, chỉ biết đầu hàng, hưởng thụ và mê mẩn.

Cả hai đều như đang cướp đoạt, chiếm giữ, cùng nhau hô hấp, nước bọt, hết thảy tất cả. (?)

Dường như vẫn còn chưa đủ.

Hành động này xuất phát từ bản năng nguyên thủy nhất.

Không có cái gì khác.

Không biết trải qua bao lâu, Tuyên Triều Thanh mới thả cô ra.

Sau khi lý trí lại quay về một lần nữa cô mới phát hiện bàn tay mình đang nắm chặt quần áo của Tuyên Triều Thanh đến mức quần áo của anh trở nên nhăn nhúm. Mà cô… hình như cũng không tốt hơn là bao, cô bị anh ôm lấy, bàn tay anh đặt sau gáy cô, nửa người trên của cô gần như kề sát vào lồng ngực của anh.

Nhìn thấy thời gian không còn sớm lắm, nếu anh còn không xuất phát thì có thể đến muộn, muốn đi đến nhà máy ở vùng ngoại ô thành phố thì cần phải mất hơn nửa giờ, vào lúc cao điểm thì có thể sẽ bị tắc đường và kỷ lục chưa bao giờ đến muộn từ trước đến nay của anh sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó người bạn gái như cô sẽ phải mang tội danh lớn rồi.

Ngu Từ đầy tay Tuyên Triều Thanh ra và ngồi lại vào ghế, cô sửa sang lại quần áo và nói: “Muộn rồi đấy, anh đi sớm một chút đi.”

“Ừm.” Mặc dù lên tiếng đáp lời, nhưng người đàn ông này không hề có chút cảm giác nguy hiểm khi đến muộn, anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc rối bời của cô, rồi lại lưu luyến nhéo đôi má hồng phấn của cô, đôi mắt anh cứ luôn nhìn cô không muốn dời đi.

Ngu Từ lấy tấm gương che nắng ở trên xe ra, dặm lại một chút son môi, cả quá trình như vậy, Tuyên Triều Thanh đều ngồi ở bên cạnh nhìn cô.

Xong việc, cô muốn bước xuống xe, khi cô quay đầu lại nhìn thì thấy anh vẫn ngắm nhìn cô, ánh mắt kiên trì lại nghiêm túc.

Bên ngoài miệng có lem một chút son môi, Ngu Từ lấy khăn giấy từ trong túi xách ra và duỗi tay lau sạch sẽ cho anh. Tuyên Triều Thanh ngồi yên không nhúc nhích để cho cô làm cho mình.

Lúc sắp lau xong và cô chuẩn bị rút tay về thì anh nắm lấy cổ tay cô, sau đó dần di chuyển đến bàn tay cô, nắm chặt lấy và cầm chiếc khăn ướt trên tay cô. Cả quá trình anh đều nhìn Ngu Từ với ánh mắt dịu dàng: ”Tan làm anh đến đón em.”

“Vâng.” Ngu Từ đồng ý, rút tay mình ra khỏi tay anh rồi cầm túi xách lên: “Lái xe cần thận một chút, em đi trước đây.”

Tuyên Triều Thanh gật đầu và nhìn cô xuống xe, sau khi đóng cửa lại, cô cúi người vẫy tay trước cửa sổ xe: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Tuyên Triều Tay cũng đưa tay lên vẫy.

Ngu Từ dần đi xa.

Tuyên Triều Thanh nhìn cô vắt túi xách lên vai, dường như đã quen với mái tóc dài nên lúc vắt túi lên vai cô còn tiện tay hất tóc một chút, nhưng khi phát hiện tóc đã cắt ngắn đi thì dần cứng đờ người. Sau đó cô còn quan sát xung quanh một chút, phát hiện không có ai chú ý đến mình mới nhẹ rụt vai lại và nghĩ rằng mình đã thoát khỏi khoảnh khắc xấu hổ đó.

Cô tuyệt đối không ngờ lại có người thấy được.

Tuyên Triều Thanh cong khóe môi lên.

Có đôi lúc cô thật sự đánh yêu, nhưng nếu không tiếp xúc qua thì sẽ không phát hiện ra.

Cô không hề thục nữ như vẻ bề ngoài, ở trước mặt anh cô chưa bao giờ giả vờ, vẫn luôn là dáng vẻ chân thật.

Ai có thể ngờ khi ở riêng với anh cô lại hoạt bát và đáng yêu đến thế.

Mỗi lần anh nghĩ đến đều không nhịn được cười.

Ngu Từ đi vào tòa nhà, Tuyên Triều Thanh mới dời mắt đi, anh rũ mắt xuống và mở tay ra. Chiếc khăn ướt có dính vết son môi của cô đã nhăn nhúm lại, nó đã khô đi một nửa và vẫn còn một chút ẩm ướt.

Anh suy nghĩ một lát rồi lại không khỏi cong môi, anh nhét khăn ướt vào túi rồi nổ máy.

Ngu Từ tiến vào phòng làm việc.

Hà Phỉ nhìn cô với ánh mắt sắc bén: “Hôm nay Tiểu Từ mặt mày hớn hở, thành thật khai báo mau, có phải đã hẹn hò với anh nào rồi không?”

Ngu Từ thả đồ trên vai xuống, cố gắng kiềm chế khóe miệng nhưng phát hiện làm như vậy cũng vô ích, cô mỉm cười và nói: “Trông em giống như vậy lắm hả?”

Thu Nhi quan sát cô một chút rồi cười hì hì: “Chắc chắn là đang hẹn hò, bầu không khí xung quanh một người phụ nữ đang hẹn hò đều rất ngọt ngào.”

Phùng Vãn Nặc lại nói: “Hẹn hò là chuyện tốt mà.”

“Đúng đúng.” Thu Nhi nói: “Mặc dù tôi rất sợ chuyện hôn nhân, nhưng chuyện hẹn hò như thế này thì cần bàn bạc lại.”

Hà Phỉ đánh giá: “Cô đang giở trò lưu manh à, không được.”

“Cô thì biết cái gì.” Thu Nhi trả lời lại rõ ràng: “Tôi gọi đó là tận hưởng quá trình của cuộc sống, không hưởng thụ thì trải qua cuộc sống này kiểu gì.”

“Bố mẹ không thúc giục cô à?” Hà Phỉ hỏi.

“Không ở cùng nhau thì làm sao thúc giục được.” Thu Nhi không phải là người địa phương, cô ấy quê ở Tô Bắc: “Nhiều nhất là tết đến xuân về hằng năm là sẽ về nhà, rồi lại bị lải nhải đôi câu. Bọn họ lại làm lớn chuyện thì tôi chạy đi.”

Hà Phỉ nói: “Kết hôn thì vẫn cần kết hôn, chưa từng làm mẹ thì mãi mãi cũng không thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc mà đứa con mình mang đến.”

“Haizzz.” Thu Nhi chậm rãi xoay người. “Tôi cũng muốn có con, nhưng tôi không cần đàn ông.”

Vừ nói, đầu có của cô vừa mở rộng: “Có thể làm như vậy này, tìm một chàng trai đẹp trai rồi sau khi mang thai xong thì đá người đàn ông ấy bay ra ngoài.”

Hai mắt Hà Phỉ trừng lớn, chỉ có một mình Thu Nhi mới nghĩ ra được chuyện này: “Đây là hành động của một người con gái cặn bã sao?”

“Tôi không phải là con gái cặn bã nha.” Thu Nhi uể oải nói: “Tôi cũng sẽ không vượt giới hạn, không ngoại tình, không nuôi cá, chỉ có một ước mơ đơn thuần là có được gen đẹp của đối phương.”

Vừa dứt lời, mấy người còn lại đều há hốc mồm, Ngu Từ đang uống nước cũng suýt bị sặc và phun nước ra bàn.

Như vậy mà không gọi là cặn bã sao? Đối phương không biết vì sao lại bị chia tay, cuối cùng là chỉ muốn con của anh ta chứ không cần đến anh ta. Như vậy anh ta cũng quá thảm rồi, xin đấy, làm một con người giùm đi.

Nhưng mà Thu Nhi chỉ nhất thời nói như vậy chứ không có dũng khí làm như vậy.

Nếu không thì…  Dâng hiến đầu gối cho cô ấy,

Để không khiến cho các chị em trong văn phòng quá khiếp sợ, Ngu Từ và Tuyên Triều Thanh đã ngầm thương lượng về chuyện này, tạm thời cả hai không có ý định công khai tình yêu của mình cho mọi người, đợi đến lúc ổn định một chút rồi mới nói sau.

Chủ ý vẫn là sợ dọa đến các cô ấy.

Có thể bởi vì đang hẹn hò nên Ngu Từ hăng hái hơn trong công việc, bởi vì tâm trạng ngọt ngào mà thời gian nhìn vào điện thoại di động cũng dần tăng lên.

Chỉ cần không làm gì, Tuyên Triều Thanh cũng sẽ gửi tin nhắn cho cô, đôi khi chỉ là một tin đơn giản như “Có ở đây không?” cũng có thể khiến cô vui vẻ rất lâu.

Cũng không phải là sẽ trả lời mỗi tin nhắn đến ngay lập tức, mà qua một khoảng thời gian bận rộn thật lâu mới tranh thủ thời gian trả lời lại. Nếu Tuyên Triều Thanh gửi tin nhắn đúng lúc cô đang thong thả thì cô sẽ trả lời lại ngay, cũng có đôi khi sẽ qua năm phút, mười phút cô mới trả lời lại. Thời gian lâu nhất cũng không quá dài, lúc thấy được tin sẽ lập tức trả lời lại cô, ngoại trừ những lúc thật sự rất bận.

Ngu Từ đặt hai cái điện thoại trên bàn, một cái là dành cho việc riêng của cô, cô cũng dùng cái này để gửi tin nhắn cho Tuyên Triều Thanh; một cái là dành cho công việc, muốn liên lạc cho khách ahngf hay đồng nghiệp trong công ty thì sẽ dùng tới nó.

Lúc làm việc, Ngu từ sẽ sử dụng điện thoại dành cho công ty hơn, thỉnh thoảng mới liếc mắt đến WeChat cá nhân của mình, nhưng bởi vì hôm nay liên tục nói chuyện với Tuyên Triều Thanh nên cô sử dụng điện thoại này nhiều hơn một chút.

Có đôi khi cô phải bàn bạc với bên nhà máy thì sử dụng điện thoại dành cho công ty sẽ dễ dàng hơn, đến lúc đó cô sẽ sử dụng ID WeChat của công ty để nhắn tin cho Tuyên Triều Thanh.

Đúng lúc có một khách hàng gửi đến một vài hình ảnh của sản phẩm và hỏi Ngu Từ về một vài loại, kích cỡ linh kiện, dùng trên máy móc gì, giá cả như thế nào và một loạt câu hỏi khác.

Ngu Từ nhấn mở hình ảnh, rồi cần thận nhìn ảnh sơ đồ một lát.

Mặc dù gần đâu cô có học nhưng cô vẫn chưa có thể vừa nhìn là có thể hiểu được sơ đồ, đặc biệt là cách phác thảo như thế này.

Bình thường thì đơn giản nhất cô sẽ đi hỏi Phùng Vãn Nặc, bởi vì khách hàng bên kia cũng chờ nhưng không thể nào chờ đến khi cô học xong hết tất cả rồi mới nói chuyện tiếp.

Bây giờ Phùng Vãn Nặc còn đang nghe điện thoại nên không rảnh.

Nhưng cũng may, Ngu Từ có chút khôn lanh, cô dùng chút kiến thức cô có được để giải mã kết cấu ra một chút, dù sao theo nguyên tắc cũng gần giống nhau, còn các chi tiết nhỏ thì để nói sau.

Những cái khác vẫn ổn, nhưng cái này dùng cho máy móc gì, máy móc loại nào thì cô không rõ, cô cũng không tra được trong tài liệu. Phùng Vãn Nặc còn chưa nghe điện thoại xong, Thu Nhi và Hà Phỉ cũng đang vội vàng, cô nhanh chóng suy nghĩ rồi thử gửi bản phác thảo này cho Tuyên Triều Thanh.

Ngu Từ: “Cái này dùng cho máy móc loại nào vậy anh?”

Chưa được vài giây, Tuyên Triều Thanh đã gửi tin nhắn lại: “A30 dùng cho máy xúc, còn phải có vòng chữ O do Mỹ sản xuất.”

Ngu từ vừa định xem thử, không ngờ anh lại biết rõ như vậy. Cô có chút bất ngờ, sau khi gửi tin nhắn cho khách hàng, cô lại hỏi Tuyên Triều Thanh: “Anh còn biết xem sơ đồ à?”

Anh trả lời lại: “Trước đây có học qua một chút từ chị Vãn.”

NGu Từ cảm thấy điều anh cho là “chỉ học qua một chút” hoàn toàn đang khiêm tốn, những người không có trình độ chuyên ngành sẽ xem không hiểu loại bản vẽ này, hơn nữa trong tài liệu cũng không có. Cô chỉ dựa vào chút thông minh nho nhỏ mà miễn cưỡng trả lời câu hỏi đơn giản, nếu như khách hàng hỏi thêm chi tiết hơn chút nữa thì cô cũng sẽ không hiểu được.

Cũng may là khách hàng không hỏi sâu vào mà hỏi cô còn hàng hay không.

Ngu Từ hỏi Tuyên Triều Thanh: “Còn hàng không?”

Tuyên Triều Thanh: “Anh ta muốn bao nhiêu?”

“Năm mươi kiện.”

Tuyên Triều Thanh: “Không lấy được nhiều như vậy.”

Ngu Từ: “Năm mươi kiện cũng không nhiều lắm mà.”

Tuyên Triều Thanh: “Nói lại anh ta, nếu anh ta muốn thì trong kho hàng có bao nhiêu thì sẽ cho bấy nhiêu.”

Ngu Từ cứ như vậy mà trả lời với khách hàng.

Khách hàng không có ý kiến gì.

Cô tưởng hàng tồn trong kho không nhiều, nhưng Tuyên Triều Thanh giải thích với cô: “Không thể đưa toàn bộ cho anh được, bây giờ nguyên vật liệu tăng cao, chúng ta phải giữ lại cho mình một chút, đến lúc nơi khác không mua được thì chúng ta sẽ ném ra.”

Ngu Từ sợ ngây người, còn có thể như vậy à, cô nhanh chóng giơ nút like cho anh: “Học được rồi.”

Tuyên Triều Thanh lại nói thêm: “Để anh ta đưa tiền cho em trước rồi mới giao hàng.”

Ngu Từ còn chưa hỏi vì sao thì Tuyên Triều Thanh đã cho cô đáp án: “Bình thường nếu anh ta muốn không nhiều thì anh ta thử hàng mẫu xem có đúng là sản phẩm ấy hay không. Nếu như xác định đúng thì rất có thể sau này sẽ trả lại, bởi vì anh ta có thể so sánh hàng ở xung quanh. HÀng của chúng ta có chất lượng tốt, chắc chắn giá cả sẽ cao, sau đó nếu như cần số lượng lớn thì nhất định sẽ cân nhắc đến chuyện giá cả.”

Ngu Từ hiểu được: “Cho nên nói cách khác, nếu như khi anh ta lấy được hàng và xác định chắc chắn là loại linh kiện đó, nhưng bởi vì giá cả quá cao nên mới trả lại, rồi sau đó sẽ chọn xưởng sản xuất khác?”

Bởi vì liên hệ trực tiếp với xưởng sản xuất sẽ có giá rẻ hơn rất nhiều.

Nhưng công ty bọn họ phục vụ tốt, mọi khách hàng đều rất thông minh, bọn họ sẽ trực tiếp được tư vấn và học tập cách tiêu thụ ở đây, sau đó lại tìm các đường đặt hàng khác.

Nhưng cô vẫn khó hiểu: “Đây là một khách quen mà, sẽ không lừa dối như vậy chứ?”

Tuyên Triều Thanh: “Việc làm ăn làm gì không có lừa dối.”

Cũng đúng, thật ra chuyện này không có gì lạ trong chuyện làm ăn.

Còn có rất nhiều thứ cần cô học tập lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi