XƯƠNG CÁ

Một ngày trôi qua rất nhanh, rồi lại đến lúc tan làm. Ngu Từ đang đợi Tuyên Triều Thanh đến đón nên cô tăng ca thêm một chút, Phùng Vãn Nặc nói dùng xe đưa cô về nhưng Ngu Từ từ chối.

Đồng hồ trên tường cứ vang lên tíc tắc, mọi người trong văn phòng đều về hết, cô cũng đã hoàn thành công việc hôm nay, điện thoại cô đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên.

Ngu Từ lật tài liệu lên, ngón tay đã gõ trên bàn phím, cô quét mắt nhìn dòng chữ đang hiện trên màn hình điện thoại rồi đưa tay bấm nhận cuộc gọi và mở loa ngoài: “Anh đến chưa?”

“Đang ở ngã tư này, ba phút nữa anh đến công ty.”

“Vâng ạ.”

Cúp điện thoại, Ngu Từ dọn dẹp đồ đạc và xách túi xách lên rồi rời khỏi văn phòng.

Sau khi rời khỏi công ty, cô đứng ở cửa để đợi xe đến.

“Chúng ta ăn gì cho bữa tối đây?” Tuyên Triều Thanh nổ máy, giao quyền quyết định bữa tối cho cô.

Ngu Từ đưa tay vuốt vài sợi tóc ngắn trên đầu, cô nghiêng đầu suy nghĩ vài giây cũng không nghĩ ra được nên ăn cái gì nên đã mở điện thoại ra tìm: “Có kiêng gì không anh?”

Tuyên Triều Thanh đang lái xe, thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn Ngu Từ.

Cô cúi đầu, hai tay cầm điện thoại di động, dáng vẻ nghiêm túc, ánh chiều tà màu cam quýt xuyên qua cửa sổ và chiếu trên người cô. Bóng dáng của hàng lông mi dài chiếu trên cánh mũi, từng đường nét, góc nghiêng gương mặt cô rất dịu dàng.

Tuyên Triều Thanh dời ánh mắt đi rồi trả lời cô: “Không có.”

Ngu Từ chăm chú nhìn hoạt động trên màn hình điện thoại, cô suy nghĩ được gì đó nên thốt lên: “Em biết một quán cơm địa phương khá ngon.”

Không đợi Tuyên Triều Thanh đáp lại, cô lập tức thay đổi ý nghĩ: “Hay là đổi quán khác đi.”

Lần trước cô đi ăn với Lục Nghiêm Kỳ ở quán ăn này, trong lòng có chút vướng mắc.

Tuyên Triều Thanh thấy cô không quyết định chắc chắn được nên đã lên tiếng: “An lẩu đi.”

Ngu Từ: “Em đặt bàn trước.”

“Anh làm cho.” Tuyên Triều Thanh lấy điện thoại di động ra rồi thao tác bằng một tay.

Đến nơi, bọn họ đi đỗ xe, Ngu Từ đợi Tuyên Triều Thanh đỗ xe xong mới xuống xe cùng anh. Tuyên Triều Thanh đi qua, chủ động dắt tay cô, anh cúi đầu nhìn cô rồi mỉm cười và nói: “Đi thôi.”

Ngu Từ bị anh kéo về phía trước.

Vị trí bọn họ đặt là sát cửa sổ tầng hai, đối diện với đường cái, dòng xe qua lại đông như rồng rắn, mặt trời đang lặn, ngọn đèn vàng ấm áp chiếu trên đỉnh đầu hai người, ở đây rất có không khí.

Người phục vụ đem thực đơn ra và đưa cho Tuyên Triều Thanh, anh quét mắt một chút và hỏi Ngu Từ: “Ăn cay không?”

Ngu Từ lắc đầu.

“Vậy em muốn ăn vị gì?” Anh đưa thực đơn sang cho Ngu Từ: “Em chọn trước đi.”

Cô ăn uống tùy ý, bình thường đi chơi với người khác cũng không phải là người chủ trì. Chọn món ăn là một chuyện phiền phức, Tuyên Triều Thanh chủ động đưa thực đơn sang cho cô là vì muốn biết khẩu vị yêu thích của cô.

Ngu Từ không khách sáo mà nhận lấy, sau khi chọn xong thì đưa cho anh.

Lúc anh cúi đầu chọn món ăn thì Ngu Từ nâng ly uống một ngụm nước chanh rồi lại nhìn anh.

Tuyên Triều Thanh vừa gọi vừa liếc nhìn món ăn mà cô đã gọi thì mỉm cười và nói: “Khẩu vị của chúng ta cũng không khác nhau lắm.”

Khá tốt, cô nghĩ thầm rồi đặt ly xuống, Ngu Từ cong mắt, mỉm cười rất ngọt ngào: “Anh cũng không ăn cay à?”

“Ăn được một chút thôi, nếu quá cay thì không được.”

Ngu Từ nâng cằm lên, cô mỉm cười dưới ánh sáng: “Cũng không hút thuốc lá, cũng không uống rượu.”

“Không hút thuốc lá.” Tuyên Triều Thanh nhấn chuông gọi người phục vụ: “Tửu lượng cũng ổn, không say rượu.”

Ngu Từ gật đầu, cô vẫn nâng cằm lên và nhìn anh như vậy.

Hai người nhìn nhau cười, cho đến khi người phục vụ đi đến phá vỡ bầu không khí hài hòa đó. Tuyên Triều Thanh ngẩng đầu lên, lắng nghe người phục vụ nêu lại những món ăn được gọi, ngay khi người phục vụ dừng lại, anh nhẹ nhàng gật đầu một cái, lịch sự đáp lại.

Người phục vụ đi rồi, Ngu Từ mới ngẩng đầu lên khỏi điện thoại di động, cô hỏi: “Em nghe chị Vãn nói trước đây anh làm IT.”

“Đúng vậy.”

Cô tỏ vẻ hứng thú: “Là làm cái gì vậy?”

“Lập trình viên.”

Ánh mắt Ngu Từ lóe sáng lên đầy ngưỡng mộ: “Lập trình cái đó sao?”

Tuyên Triều Thanh gật đầu.

“Thật lợi hại.” Cô nói xuất phát từ nội tâm.

Cô lại ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh làm cái gì cũng nghiêm túc, cho dù là nhận được chức vụ gì đều rất chân thật, cũng rất tuyệt vời.”

Tuyên Triều Thanh nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của cô thì thay đổi sắc mặt.

Anh nuốt xuống một cái, anh cúi người xuống, dần tiến đến gần cô, ánh đèn trên đỉnh đầu bị thân hình của người đàn ông này che khuất, Tuyên Triều Thanh duỗi tay xoa đầu Ngu Từ.

Ngu Từ ngẩng đầu nhìn Tuyên Triều Thanh, ánh đèn khiến cho từng đường nét trên gương mặt anh càng sâu hơn, dường như có một cây bút tạo đường nét giữa sáng và tối, chải chuốt cho đường nét trên gương mặt vừa phải, tạo cho người ta có ấn tượng mạnh mẽ vì thị giác.

Ngu Từ đột nhiên tò mò: “Có nhiều cô gái thích anh lắm đúng không?”

Tuyên Triều Thanh nhìn cô.

“Không có.” Anh nói.

“Không có?” Ngu Từ không tin.

Tuyên Triều Thanh không thèm để ý: “Anh không quan tâm.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Lúc đi học thì anh đi học, lúc làm việc thì chính là công việc, không có thời gian nghĩ về mấy chuyện kia.”

Ngu Từ nhìn anh.

Sau khi quan sát rất lâu, cô mới gật đầu và trêu ghẹo: “Chẳng trách em đọc sách không được, toàn bộ tâm trí dành cho chuyện yêu thầm hết rồi.”

Tuyên Triều Thanh lắc đầu: “Không thể nói như vậy, em có thể rút kinh nghiệm và trưởng thành nhờ chuyện này là tốt rồi.”

Ngu Từ rất ngạc nhiên trước sự thoải mái và thông suốt của anh, nếu như là một người bạn trai khác thì sợ rằng anh ta sẽ ghen tị mất. Nhớ đến câu nói “yêu là chiếm hữu, còn thích thì không” của anh vào buổi tối ngày hôm ấy thì cô nhận ra anh đã nói đúng, cô đang ưa thích chứ không phải yêu thương.

Sẽ cho cô sự tôn trọng và tự do.

Cô cũng đối xử với Tuyên Triều Thanh giống như vậy. Mặc dù quan hệ giữa bọn họ là bạn trai bạn gái nhưng còn chưa đến mức độ gắn chặt như keo sơn.

Tính cách của cả hai chiếm phần lớn trong nguyên nhân.

Thật ra cô rất sợ đối phương quản lý mình quá nhiều, cô sẽ cảm thấy nghẹt thở và không có tự do.

Trước đây khi còn bé, cô hy vọng có người sẽ yêu thương mình hết lòng, bây giờ cô suy nghĩ một chút thì cảm thấy lúc đó mình quá ngây thơ, với tính cách yêu tự do của mình thì làm sao cô có thể chịu được cảm giác như vậy.

Có thể lúc nhỏ đã bị Tần Hoa Nguyệt quản chặt nên đâm ra sợ hãi, mặc quần áo gì, cắt tóc như thế nào cũng bị nói lui nói tới cả nửa ngày chứ nói chi là qua lại với bạn bè linh tinh, thật sự không có một chút tự do cá nhân nào. Có thể vì vậy mà cô tạo thành một bệnh tâm lý, cô thật sự không chịu được cảm giác bị người khác quản lý, cô không thở được, rất ngột ngạt và cũng rất nghẹt thở.

Cho nên đến hiện tại, cô không muốn quản lý đối phương ở mọi nơi, bởi vì sợ mệt mỏi và sợ phiền, đương nhiên cô cũng không hy vọng đối phương quản lý mình như vậy.

Cô không biết sau này cô có thay đổi gì không nhưng bây giờ cô hẹn hò với Tuyên Triều Thanh như vậy là thân mật hơn so với bạn bè một chút, tôn trọng và thông cảm lẫn nhau nên khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.

Cơm nước xong xuôi thì cũng được một tiếng sau. Cả hai lái xe đến nơi ở của Tuyên Triều Thanh.

Tuyên Triều Thanh và anh trai Tuyên Chí Hoa ở cùng nhau.

Trước khi bố anh mất thì có để lại một căn nhà, là nơi mẹ anh và ông nội chín mươi tuổi đang sống. Mẹ anh ở nhà chăm sóc ông nội còn anh phụ trách chăm sóc anh trai.

Thang máy đi đến tầng tám, Ngu Từ đi theo sau Tuyên Triều Thanh đến cửa, Tuyên Chí Hoa từ trong nhà lao ra rồi lập tức ôm lấy eo của Tuyên Triều Thanh: “Em trai, em về rồi, mau đến đây xem, anh vừa mới mua xếp gỗ nè.”

Tuyên Triều Thanh bị một lực lao đến nên lùi về sau mấy bước, một tay anh ôm Tuyên Chí Hoa, bước đi vững vàng và vỗ nhẹ sau lưng anh ấy. Sau đó anh bị Tuyên Chí Hoa kéo tay vào trong phòng, Tuyên Triều Thanh quay đầu tìm kiếm Ngu Từ. Anh đưa tay ra phía sau, Ngu Từ đưa tay đặt vào trong tay anh nên bị anh nắm tay đi vào trong nhà.

Ở cửa ra vào có đặt một tủ giày, Tuyên Triều Thanh kéo cửa tủ và lấy dép cho cô, cô nhìn thấy giầy ở bên trong, có ba, bốn đôi giày thể thao và dép, không còn cái gì khác.

Mặc dù phòng thuê nhưng trong phòng được quét dọn rất sạch sẽ, đồ dùng cũng không nhiều, trang trí cũng có trật tự. Trong lúc hai anh em đang nói chuyện thì Ngu Từ quan sát xung quanh.

Phòng khách không lớn, có trồng vài chậu hoa nhỏ được chăm sóc cẩn thận. Ngón tay của Ngu Từ chạm vào những chiếc lá xanh tươi, cô mỉm cười rồi quay đầu thì thấy phía sau có một giá sách, trên đó có rất nhiều loại sách, rất nhiều sách văn học thiếu nhi, còn có mấy quyển lập trình cao cấp, vài quyển văn học trong và ngoài nước, còn có cả sách liên quan đến tâm lý học.

Ngu Từ có chút bất ngờ, cô rút quyến sách [Sức mạnh của tình cảm] kia ra, lật xem vài trang thì lập tức bị hấp dẫn.

Ở bên kia. 

Giữa phòng khách bày ra một đống lego, Tuyên Chí Hoa ngồi xuống dưới đất, anh ấy kéo kéo Tuyên Triều Thanh: “Em trai ngồi xuống đi, chơi với anh, mấy thứ này đều là do cô An mua cho anh đấy.”

Tuyên Triều Thanh ngồi xổm người xuống, đăm chiêu như suy nghĩ gì đó.

Tuyên Chí Hoa lại kéo anh ngồi xuống, Tuyên Triều Thanh đưa tay xoa đầu anh ấy: “Anh, sau này anh muốn mua gì thì nói với em, em sẽ mua cho anh. Những miếng lego này rất đắt, tiền lương một tháng của cô An cũng không nhiều, em không thể khiến cô ấy tiêu xài như thế được.”

Tuyên Chí Hoa cúi đầu chơi và không biết trời trăng mây gió gì: “Không phải anh muốn mua, là cô ấy muốn mua cho anh.”

Tuyên Triều Thanh suy nghĩ một chút: “Như vậy thì nếu như lần sau cô ấy lại muốn mua cho anh thì anh hãy nói trong nhà cũng có, có được không?”

Tuyên Chí Hoa ngẩng đầu nhìn Tuyên Triều Thanh, anh ấy quan sát biểu cảm của anh rồi gật đầu và đồng ý: “Được, em trai.” Anh ấy kéo tay Tuyên Triều Thanh: “Chơi với anh đi.”

Tuyên Triều Thanh bật cười: “Anh tự mình chơi trước, em làm xong việc thì lát nữa sẽ quay lại chơi với anh.”

Sau khi trấn an được Tuyên Chí Hoa xong, Tuyên Triều Thanh lập tức đứng dậy và đi đến bên cạnh giá sách, anh nhìn thấy Ngu Từ đang lật xem một quyển sách.

Trông cô rất nghiêm túc, không nghe thấy phía sau đang có người đến gần. Cô vừa đọc xong một trang, đang muốn lật sang trang khác thì thấy có bóng dáng hiện lên trang sách, cô quay đầu lại thì phát hiện có người ở sau lưng, không biết anh đã đứng đó nhìn cô bao lâu rồi.

Cô gấp sách lại rồi trả về chỗ cũ, cô áy náy nói: “Đọc mê mẩn luôn.”

“Không sao đâu.” Tuyên Triều Thanh hất cằm về phía mấy quyển sách: “Nếu thích thì em cứ lấy đi.”

Ngu Từ do dự ngừng một chút, cuối cùng cô vẫn lắc đầu: “Gần đây rất khó bình tĩnh để đọc sách, vẫn là đợi đến khi chuyển nhà xong thì lại mượn anh.”

Hai người vừa nói vừa sóng vai đi ra ngoài, đi ngang qua Tuyên Chí Hoa đang vui vẻ chơi lego ở dưới đất, Ngu Từ nhìn thoáng qua thì thấy anh ấy đang chơi rất tập trung đến mức không nhìn thấy Ngu Từ, cô lên tiếng hỏi: “Anh của anh ăn cơm chưa?”

“Hôm nay anh ấy tan học sớm nên anh có nhờ bạn đón giúp, cũng cho anh ấy ăn rồi.”

Ngu Từ gật đầu.

“Mấy ngày nay em có buồn phiền chuyện gì không?” Tuyên Triều Thanh hỏi.

Ngu Từ ngây ngẩn cả người.

Tuyên Triều Thanh liếc nhìn cô: “Bởi vì chuyện dọn nhà sao?”

Ngu Từ lắc đầu: “Không nói được.”

Yên lặng một chút, Tuyên Triều Thanh nhìn cô: “Sau này em có anh rồi, vất vả chuyện gì cứ chia sẻ với nhau, vui mừng chuyện gì cũng sẻ chia cùng nhau.”

Ánh đèn ở hành lang mờ mịt, nhưng ánh mắt anh lại sáng lên.

Ngu Từ nói: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi