XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Mẫu tử ba người đi đến phía tây bến tàu, bên này đông hơn một chút so với phía đông bến tàu, người cũng rất nhiều.

Một con thuyền vừa mới đi, một đám hán tử vây quanh quán nhỏ, Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu bận đến mức chân không chạm đất.

Triệu Tam Ngưu vội vàng nói: "Con đi giúp đại ca nhị ca."

Trình Loan Loan liền ngăn hắn lại: "Cứ để xem thử hai đứa nhỏ này buôn bán như thế nào."

Triệu Nhị Cẩu phụ trách việc tiếp đãi khách nhân và thu tiền, Triệu Đại Sơn phụ trách múc thạch băng và dọn dẹp bát, hai người phối hợp cũng coi như ăn ý.

Một đại hán cường tráng dẫn theo một số huynh đệ đi tới: "Cho ta chín bát thạch băng."

Triệu Nhị Cẩu lập tức khựng lại, lúc trước nhiều nhất là có một người mua ba bát, ba bát là chín văn tiền, hắn đã tính muốn rục đầu rồi, lần này chín bát thạch băng, tính thế nào đây? Khách nhân đang đứng chờ trả tiền, Triệu Đại Sơn chờ múc thạch băng, vài ánh mắt đang nhìn hắn, khiến hắn bị rối loạn, há mồm hét: "Tổng cộng là hai mươi ba văn tiền, đại ca, chín bát thạch băng."

"Tốt!"

Triệu Đại Sơn bắt đầu làm việc.

Một hán tử phía sau cười phá lên ha hả: "Tiểu tử, ngươi tính sao thế này, chín bát thạch băng là hai mươi bảy văn tiền, ngươi tính thiếu bốn văn tiền rồi."

Hán tử vừa nãy kêu chín bát thạch băng hừ một tiếng: "Hắn nói là hai mươi ba, vậy thì là hai mươi ba văn tiền, ta để ở nơi này!"

Hắn ném ào hai mươi ba văn tiền xuống.

Thần sắc Triệu Nhị Cẩu não nề, vậy mà hắn tính sai rồi, buôn bán lỗ bốn văn tiền, sao hắn lại ngu xuẩn như vậy chứ!

Hắn ngơ ngác nhìn mấy văn tiền trên bàn, trong khoảng thời gian ngắn không biết có nên đòi thêm bốn văn tiền nữa không, nếu không chịu thì cũng không sao, cùng lắm là không bán nữa...

Trong lúc hắn đang đấu tranh dữ dội, một âm thanh thanh thúy vang lên bên tai.

Trình Loan Loan đi tới, ấm áp tươi cười: "Tiểu tử này của nhà chúng ta không được đọc sách, cũng không học làm toán, để cho các vị chê cười rồi. Là do tiểu tử này tính sai, vậy thì hắn phải chịu trách nhiệm, sao có thể để ngài lại bỏ tiền ra được. Đại Sơn, con còn thất thần cái gì, còn không mau múc chín bát thạch băng đi."

Triệu Đại Sơn đứng dậy làm việc, biểu tình Triệu Nhị Cẩu xấu hổ đi theo phụ giúp.

"Vị đại thẩm này đúng là một người rộng lượng."

"Một thân khí độ thế này còn lo không thể buôn bán được hay sao?"

"..."

Các lời ca tụng vang lên bên cạnh thu hút thêm một số người tới mua thạch băng, rất nhanh một thùng thạch băng đã được bán hết.

Thần sắc Triệu Nhị Cẩu không yên: "Nương, con tính thiếu bốn văn tiền, người phạt con không được ăn cơm đi."

"Con là nhi tử của ta, tại sao ta có thể để con đói bụng được?" Trình Loan Loan cười rộ lên. "Mấy chuyện tính toán này nếu giao cho Đại Sơn hoặc là Tam Ngưu, phỏng chừng chúng nó có thể tính tới bốn mươi văn tiền. Con làm đã tốt lắm rồi, đừng tự trách mình nữa, suy nghĩ lát nữa sẽ ăn thứ gì đi, bánh bao thịt hay là mì sợi, hoặc là hoành thánh?"

Triệu Nhị Cẩu áy náy đến mức không muốn ăn, vẫn hỏi đến cùng: "Nương, người thực sự không trách con sao?"

"Nếu con từng học qua cách làm toán mà lại tính toán ra như vậy, ta đương nhiên sẽ trách phạt con. Nhưng mà cho tới bây giờ con cũng chưa biết tới thứ này, tính sai cũng bình thường thôi."

Trình Loan Loan trấn an nói. "Yên tâm, nương sẽ dạy con. Đừng nghĩ tới chuyện này nữa, mau dọn dẹp đi rồi tới thư viện Nam Phủ, bán xong chúng ta sẽ đi ăn thứ gì đó. Hôm nay buôn bán lời được không ít, các con muốn ăn gì thì ăn cái nấy."

Bầu không khí rốt cuộc cũng trở nên thoải mái hơn.

Triệu Đại Sơn gánh thùng thạch băng cuối cùng, Triệu Nhị Cẩu khiêng tấm ván gỗ, Triệu Tam Ngưu gánh một thùng nước và đồ ăn, trên tay Triệu Tứ Đản cầm một bọc điểm tâm... Đây là thứ mà ngày hôm qua Trình Loan Loan đã hứa sẽ thưởng cho hắn.

Mẫu tử năm người rất nhanh đã đi tới thư viện Nam Phủ.

Lúc này vừa đúng lúc tiết học buổi sáng kết thúc, là thời điểm học sinh đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi