XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

"Một bát thạch băng giải nhiệt, hai muỗng đường đỏ quên hết muộn phiền."

Câu vè này đã được lan truyền rộng rãi ở thư viện Nam Phủ. Mới có một ngày một đêm thôi mà thạch băng đã trở thành món ăn được tất cả học tử biết đến.

Gian hàng của Trình Loan Loan vừa mở, bốn năm nhóm học tử đã lần lượt kéo đến.

Tổng cộng có hai mươi bộ chén muỗng, năm người cùng nhau làm việc, chưa đến một khắc, một thùng thạch băng đã hết sạch.

Trong thùng rỗng chất đầy tiền đồng kiếm được trong hôm nay. Bốn tiểu tử Triệu gia chưa từng được nhìn thấy nhiều tiền đồng như vậy, mắt nhìn chằm chằm vào số tiền.

Trình Loan Loan ho khan: "Trước tiên thu dọn đồ đạc, sau đó tìm một nơi không người, chúng ta đếm xem hôm nay đã kiếm được bao nhiêu tiền."

Bốn tên tiểu tử gật đầu như giã tỏi, nhanh chóng rửa sạch bát đĩa rồi bỏ vào trong thùng nước, đóng ván gỗ lại, để ở bên đường. Một nhóm năm người đi về phía ngõ hẻm.

Triệu Tứ Đản vừa xoay người thì chợt dừng lại. Hắn quay đầu nhìn, tại sao người vừa đi ra từ thư viện Nam Phủ lại giống biểu ca đến vậy?

Trước kia khi nương mắng bọn họ, nói bọn họ không bằng biểu ca Trình Chiêu. Đồ tốt trong nhà nương đều đưa đến Trình gia, thực ra đều là cho biểu ca Trình Chiêu.

Biểu ca Trình Chiêu cần tiền đi học, nương liền lấy tuất bạc của phụ thân đưa cho Trình gia.

Hôm nay kiếm được nhiều tiền đồng như vậy, nếu nương nhìn thấy biểu ca, chắc chắn sẽ đưa hết tiền đồng cho biểu ca Trình Chiêu.

Đây là số tiền bọn họ cực khổ kiếm được, còn lâu mới để Trình Chiêu được hời!

Triệu Tứ Đản nhìn Trình Loan Loan, thấy nương không nhìn thấy biểu ca thì nhanh chóng cách xa cửa thư viện.

Trình Chiêu vừa mới đi ra từ thư viện, cau mày nhìn năm người đi xa, cảm thấy những người đó sao lại giống nhị cô và bốn biểu đệ vậy?

Nhị cô đưa các biểu đệ đến trấn Hà Khẩu làm gì?

Khi Trình Chiêu đang đăm chiêu suy nghĩ, vài đồng môn đi tới, trên mặt đầy vẻ chế giễu: "Trình huynh đài định đi đâu vậy?"

Trong tay Trình Chiêu cầm mấy cuốn sách chép, thái độ hòa nhã nói: "Ta đến Đức Hòa đường, có huynh đài nào muốn đi cùng không?"

"Ngươi ở Đức Hòa đường chép sách, chúng ta không có cái nhã hứng ấy." Một học tử chậc chậc hai tiếng. "Nghe nói chép một cuốn sách mới được một trăm văn tiền, ngươi chép một cuốn trong bao lâu?"

Trình Chiêu lạnh nhạt nói: "Nếu việc học bận rộn thì nửa tháng mới có thể chép xong một cuốn."

"Ha ha ha, nói cách khác nửa tháng ngươi mới có thể kiếm được một trăm văn tiền."

"Một trăm văn tiền thì đến cái nghiên mực cũng không mua được, chỉ có thể mua được loại bút lông kém nhất."

"Trong nhà Trình huynh đài khó khăn như vậy, không bằng về quê cuốc đất làm ruộng..."

Những kẻ này ngang nhiên giễu cợt, nhưng sắc mặt Trình Chiêu vẫn như cũ, hắn xoay người ra khỏi cổng thư viện, tay cầm ba cuốn sách chép đi đến Đức Hòa đường.

Trình Loan Loan và bốn nhi tử ngồi trong một cái hẻm không người.

Bốn tiểu tử chưa từng học tính toán, đếm đến mười liền không biết làm gì, không ngừng vò đầu bứt tai.

Trình Loan Loan chỉ đành tự mình đếm. Cuối cùng cũng đếm xong, tổng có là bảy trăm hai mươi ba tiền đồng.

"Ba thùng thạch băng cần khoảng ba cân hạt thạch hoa, tầm hơn mười hai cân cỏ đèn lồng, tiền công cần trả là hai mươi bốn văn tiền, tiền mua đường đỏ và đậu phộng là tám mươi văn tiền.

Trừ đi tất cả những thứ này, hôm nay chúng ta kiếm được tổng cộng bao nhiêu?"

Nàng híp mắt cười nhìn bốn nhi tử trước mặt, đưa ra điều kiện mê người.

"Người đầu tiên trả lời chính xác thì trưa nay sẽ được thưởng một cái bánh bao thịt."

Một lúc lâu sau...

Cuối cùng cũng có người giơ tay. Triệu Tứ Đản hưng phấn nói: "Nương, con biết, là sáu trăm hai mươi chín!"

Trình Loan Loan lắc đầu: "Ít hơn một chút, con tính cẩn thận lại xem."

Triệu Tứ Đán bẻ ngón tay đau đầu suy nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi