Ở ngoài sân.
Một đám người đang đứng xem náo nhiệt.
Trong thôn thường xuyên có đủ loại chuyện nhảm nhí, cãi vã bình thường cũng sẽ có người tụ tập tới hóng chuyện chớ nói chi là việc lớn như là vụng trộm quan hệ bất chính này.
Bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, bận rộn hay không cũng đều bỏ dở công việc đang làm, vây xung quanh sân.
"Phú Quý thẩm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ngươi nói nương Đại Sơn cướp người, dù sao thì cũng phải đưa ra chứng cứ chứ?"
"Ta nhìn nương Đại Sơn không giống là cướp người, có phải ngươi nhầm lẫn gì đó rồi không?"
Phú Quý thẩm ngồi liệt ở trên mặt đất, trong tay đang cầm chiếc qu.ần lót của nam nhân: "Làm sao ta có thể nhầm lẫn được chứ, đây là qu.ần lót của nam nhân nhà ta được phát hiện ở trong sân nhà của nàng ta, nếu không phải là nàng ta thì còn có thể là ai! Ta đây đã tạo ra cái nghiệp gì cơ chứ, từ ngày gả qua đây ta đã thành con trâu già của Triệu gia này, ta sinh cho hắn một nhi tử một nha đầu, từng việc trong cái nhà này đều là một tay ta làm hết, việc ở ngoài đồng cũng là một tay ta làm, một nữ nhân như ta giống như nam nhân vậy, ta ngay cả một lời phàn nàn cũng không có, sao hắn ta có thể làm việc đó với Trình Loan Loan ở sau lưng ta chứ, mà còn làm ở trên giường nhà ta, trời giáng sét đánh chết cái đôi cẩu nam nữ này đi cho rồi..."
Phú Quý thẩm vừa mắng chửi vừa khóc lớn.
Mọi người đều đồng cảm với kẻ yếu, vô số ánh mắt lên án lập tức hướng về phía Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Chỉ dựa vào một chiếc qu.ần lót mà ngươi đã nhận định người đó là ta, cũng thật là nực cười, thứ này ở dưới bức tường của sân ngoài nhà ta, vừa nhìn đã biết là bị người khác vứt vào đây, ta cũng rất muốn biết xem là ai trăm phương ngàn kế muốn vu oan cho ta."
"Không phải là ngươi thì còn có thể là ai!" Phú Quý thẩm gào khóc la hét, "Ngươi là một quả phụ, không có nam nhân, ngoài ngươi ra thì còn có ai nhớ nhung đến nam nhân nhà người khác chứ!"
Trình Loan Loan cười lạnh: "Trong thôn này cũng không chỉ có một mình ta là quả phụ!"
Vương thẩm lập tức nói: "Trương quả phụ cũng đang ở đằng kia kìa, nếu dựa theo lời của Phú Quý thẩm thì cũng có khả năng là Trương thị."
Trương thị đứng ở trong đám người, dáng vẻ mềm mại yếu đuối: "Nương Nê Thu đừng có nói nhảm, cả chiều nay ta vẫn luôn ở trên núi đào rau dại."
Trình Loan Loan nhìn về phía nàng ta, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Phú Quý thẩm chưa từng nói buổi chiều nàng ta thấy đôi cẩu nam nữ thông dâm ở trên giường, làm sao mà Trương quả phụ biết được là vào buổi chiều?"
Gương mặt của Trương thị tái xanh.
Nàng ta cảm thấy có vô số ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, trong lòng nhất thời cảm thấy chột dạ: "Dù, dù sao thì cũng không phải là ta, ta không quen Phú Quý ca."
Vương thẩm tử cười lên: "Không quen mà lại gọi là Phú Quý ca, ngươi cũng không phải là muội tử của Triệu Phú Quý."
"Chỉ với một chiếc quầ.n lót thì không nói lên điều gì cả." Bạn già lý chính nói chen vào, "Hôm nay gió to, quầ.n lót của nhà ai đó bị bay cũng là chuyện bình thường, vì chuyện nhỏ như vậy mà làm trò cười, không đáng."
Bạn già lý chính đi tới đỡ Phú Quý thẩm đang ngồi bệt ở dưới đất dậy.
Phú Quý thẩm sao có thể dừng lại được, tấm màn này cũng đã vạch ra rồi, nàng ta nhất định phải tìm ra tiện nhân đấy.
Đôi mắt nàng ta đảo quanh người Trình Loan Loan và Trình thị.
Trình Loan Loan ngẩng đầu thì nhìn thấy Triệu Phú Quý đang đứng ở xa xa ngoài kia, lạnh giọng nói: "Tam Ngưu, đưa Phú Quý thúc của con vào đây."
Triệu Tam Ngưu lập tức kéo Triệu Phú Quý vào, một hài tử như hắn, sức lực tất nhiên sẽ không bằng Triệu Phú Quý, nhưng mà có những nam nhân khác ở trong thôn giúp đỡ nên Triệu Phú Quý căn bản không thể thoát ra được, trực tiếp bị kéo vào trong sân.
Hắn ta cảm thấy vô cùng mất mặt, chỉ vào mũi của Phú Quý thẩm chửi lớn: "Ngươi cái đồ đần độn này ăn no xong rồi cả ngày không có việc gì làm, làm ầm ĩ cái gì cơ chứ, theo ta đi về nhà!" Hắn ta đi qua kéo Phú Quý thẩm.
Trình Loan Loan nhìn thấy rõ có một vết móng tay ở trên gáy gã ta.
Nàng quay đầu nhìn Trương thị, sắc mặt thản nhiên nói: "Phú Quý thẩm, đưa tay của ngươi đây cho ta xem."