XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Phú Quý thẩm sao có thể ngoan ngoãn nghe theo lời Trình Loan Loan, nàng ta chỉ vào mũi của nàng tiếp tục mắng chửi.

Nhưng khi nàng ta vừa mới duỗi tay ra, Trình Loan Loan đã nhìn thấy đôi bàn tay thô ráp của nàng ta, do nhiều năm làm việc nặng nhọc nên móng tay đã bị mài mòn đi, một chút móng dư cũng không có.

Mặt khác thì Trương thị là một quả phụ có móng tay dài.

Rất rõ ràng, Trương thị có lẽ có thủ đoạn của riêng mình khiến cho những nam nhân ở trong thôn cam tâm tình nguyện vì nàng ta mà xuống đồng làm việc.

"Những vết móng tay ở sau gáy Triệu Phú Quý thoạt nhìn là biết do nữ nhân cào." Trình Loan Loan thấp giọng nói, "Phú Quý thẩm không có móng tay, ta cũng vậy, người duy nhất ở đây có móng tay chính là nàng ta."

Nàng nhìn về phía Trình thị.

1

Tất cả mọi người cũng nhìn về phía Trương thị.

Trương thị vội vàng giấu tay của mình vào trong ống tay áo.

Nếu như nàng ta trong sạch thì đáng ra nàng ta phải ngay lập tức phản bác lại một cách giận dữ mới đúng.

Nhưng nàng ta lại chột dạ, một lời phản bác cũng không thốt ra được.

Mà Triệu Phú Quý cũng chột dạ mà ôm chặt gáy.

Ở bên ngoài bức tường của sân, không biết Trương Đại Cương đã chen vào từ lúc nào, nói: "Có lần ta thấy Phú Quý thúc cùng với Trương quả phụ đi vào trong rừng."

Trương Đại Cương mười hai tuổi, hắn vẫn còn là một hài tử, lời nói của một hài tử sẽ không có ai nghi ngờ.

Với cả sự kiện quan hệ bất chính này thì một hài tử cũng không thể bịa ra được.

Phú Quý thẩm hét lên một tiếng đau khổ, bổ nhào về phía Trương thị, Trương thị rất hiếm khi phải ra đồng làm việc nặng nhọc thì lấy đâu ra sức lực, vậy nên nàng ta trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất, Phú Quý thẩm cưỡi lên người nàng ta, dùng tay trái tát mạnh rồi lại dùng tay phải đập tới, đánh đến nỗi Trương thị hoa mắt chóng mặt.

Một cây trâm bạc đột nhiên từ trong hầu bao của Trương thị rơi ra ngoài.

Đôi mắt của Phú Quý thẩm đỏ hoe, đây là thứ mà Triệu Phú Quý tặng cho nàng ta lúc thành thân, đã biến mất vào nửa năm trước, nàng ta đã tìm rất lâu rồi, không ngờ bị Phú Quý tặng cho tình nhân bên ngoài.

Phú Quý thẩm đột nhiên không còn sức lực để làm ầm lên nữa, đánh chết Trương quả phụ rồi sao nữa, nam nhân của nàng ta đã thay lòng đổi dạ, sẽ không còn quan tâm nàng ta như lúc mới thành thân nữa.

Triệu Phú Quý rõ ràng là nhớ nhung nương Đại Sơn, nhưng hắn ta lại vụng trộm với Trương thị, còn không biết rằng hắn ta có gian díu với quả phụ nào khác ở trong thôn hay không.

Phú Quý thẩm nằm trên mặt đất lặng lẽ khóc.

Dáng vẻ này của nàng ta so với lúc phát điên làm cho người khác càng thông cảm với nàng ta hơn.

Trương quả phụ không dám ở lại thêm, nàng ta sợ mặt mình bị cào nát nên bò dậy rồi chạy mất.

Triệu Phú Quý tức giận đến mức muốn đánh bà nương của mình một trận, nhưng hiện tại có quá nhiều người đang nhìn nên hắn ta cũng không dám động thủ, vội vàng cúi đầu nhanh chóng bỏ đi.

Phú Quý thẩm ngồi trong sân khóc thút thít.

Những phụ nhân ở xung quanh cũng đến vây quanh an ủi nàng ta.

"Nam nhân không phải đều như vậy sao, không quản được hai lạng thịt bên dưới của bản thân mình."

"Trương quả phụ sau này cũng không dám cùng nam nhân của ngươi dây dưa nữa đâu, cũng đừng làm ầm ĩ quá, nam nhân không thể quản quá chặt được."

"Cuộc sống này vẫn phải tiếp tục trải qua, nhắm một mắt mở một mắt cho qua là được rồi."

Nghe thấy lời an ủi của những người xung quanh, trên mặt Trình Loan Loan lộ ra vẻ không đồng tình, nhưng nàng cũng không nói gì cả.

Ở xã hội hiện đại, nam nhân ngoại tình vẫn còn được tha thứ thì nói gì đến ở thời cổ đại ngàn năm trước, thuyết phục người khác hòa ly chẳng khác nào giết người vì tiền, nàng vẫn là không dám làm loại chuyện "thiếu đạo đức" như vậy.

1

Nàng vào phòng bưng một chậu nước ra, nhỏ giọng nói: "Phú Quý thẩm, rửa mặt đã rồi đi."

Sau khi làm ầm lên, toàn thân nàng ta đều là mồ hôi, lăn lộn trên mặt đất một hồi, từ đầu đến chân nàng ta đều lấm lem phân gà, Phú Quý thẩm cũng đã kiệt sức.

Nàng ta nhìn chậu nước trước mặt, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi nương Đại Sơn, là ta không phân biệt trắng đen đã đem đến phiền phức cho ngươi... "

Nàng ta lặng lẽ rửa mặt, qua quýt chỉnh lại mái tóc của mình rồi chen qua đám đông đi về nhà.

Mọi người đều là ở cùng một thôn, đã rất quen thuộc với nhau, Triệu Phú Quý không phải là người lười nhất ở trong thôn nhưng lại là một trong những không sợ trời không sợ đất, bình thường làm gì cũng được nhưng sao lại đem một quả phụ về nhà mình làm loạn chứ.

Sự việc này cũng đã cảnh báo cho không ít phụ nhân trong thôn, nhất định phải giữ nam nhân của mình tránh xa Trương quả phụ ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi