Lúc chạng vạng tối.
Trong nhà Triệu Phú Quý rất loạn.
Đại nhi tử nhà hắn năm nay mười sáu, đã đến tuổi kết hôn, sắp thành cha chồng người ta lại xảy ra loại chuyện hư hỏng thế này.
Phú Quý thẩm về đến nhà liền bắt đầu trầm mặc, ngay cả cơm cũng không nấu, ngơ ngác ngồi ở bên giường.
Triệu Phú Quý đầy bụng tức giận, giơ nắm đấm lên liền muốn đánh người.
"Cha, ngươi làm gì đó!"
Triệu Đại Đầu cản tay hắn lại, chắn ở trước mặt Phú Quý thẩm.
"Ngươi ả phụ nhân thối này dám vứt sạch mặt mũi của lão tử, xem lão tử có đánh chết ngươi không, Đại Đầu, ngươi cút sang một bên cho ta ngay!"
Phú Quý thẩm lạnh lùng đứng lên, quăng đồ vật trong tay ra: "Cuộc sống này ta cũng không sống nổi nữa, Đại Đầu, Tiểu Đầu, các con ở lại cái nhà này hay là đi theo ta!"
Triệu Đại Đầu và Triệu Tiểu Đầu kiên định không thay đổi đứng về phía mẫu thân.
"Các ngươi được đó, đứa nào cũng muốn tạo phản, nhưng mà có điều, lão tử cũng muốn hưu ả phụ nhân này!"
Triệu Phú Quý đạp cái bàn trong phòng lăn quay, quay người liền ra ngoài.
Hắn đi ra ngoài sân liền bị cha mẹ già của hắn bắt lại: "Chọc tức phụ ngươi tức giận về nhà ngoài thì nhìn xem về sau người nào giặt y phục, nhóm lửa cho ngươi, mau chóng làm hòa đi thì cuộc sống sau này nên trải qua như thế nào thì sẽ trải qua như thế ấy!"
"Dựa vào cái gì ta phải chịu thua, mặt mũi của ta đã vứt sạch hết rồi, đều là lỗi của nàng ta!"
Triệu Phú Quý đẩy cha mẹ mình ra, xoay người chạy đi.
Nhưng trong thôn khắp nơi đều là người, tất cả đều đang nghị luận chuyện này, hắn chỉ có thể đi ra sau núi, Trương thị cũng đến con đường sau núi để thanh tịnh.
Hai người không hẹn mà gặp nhau ở trong rừng.
Triệu Phú Quý tức giận, quăng một bạt tai: "Ả phụ nhân thối tha, là ngươi ném qu.ần lót của ta vào trong nhà nương Đại Sơn có đúng không hả!"
Nếu như không có quầ.n lót, hắn ta cắn chết không thừa nhận, xem ai còn dám giội nước bẩn lên người hắn.
Trương thị bụm mặt, phẫn nộ nói: "Thanh danh của ta đều bị ngươi phá hoại, ta mặc kệ, ngươi nhất định phải phụ trách với ta, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ dựa dẫm vào ngươi! Dù sao ngươi và tức phụ của ngươi cũng không sống với nhau được nữa, phát sinh việc này, nàng khẳng định sẽ mỗi ngày ầm ĩ với ngươi, ngươi bỏ nàng, cưới ta, chẳng lẽ ta vẫn không sánh bằng mụ la sát nhà ngươi!"
Triệu Phú Quý một mặt ghét bỏ.
Tức phụ của hắn mặc dù không ra gì đi chăng nữa nhưng tốt xấu cũng sinh cho hắn mấy hài tử, chuyện trong trong ngoài ngoài cũng đều là tức phụ hắn làm.
Trên tay Trương thị để móng tay dài như vậy, vừa nhìn là biết không thường thường xuống đất, hắn là điên rồi mới cưới ả phụ nhân lười như vậy về nhà, cho dù có muốn cưới người lười thì cũng phải cưới người có tiền.
Ví dụ như nương Đại Sơn.
Người trong thôn đều nói nương Đại Sơn làm ăn phát đạt, ngay cả Thịnh chưởng quầy của Như Gia tửu lâu trên trấn cũng tự mình đến lấy hàng, có thể thấy được kiếm lời không ít.
Triệu Đạt mỗi ngày cùng đi đưa hàng, khẳng định biết mỗi ngày kiếm được bao nhiêu.
Con ngươi Triệu Phú Quý đảo một vòng, đi tìm Triệu Đạt.
Phía sau hắn, Trương thị tức giận dậm chân, muốn đuổi theo nhưng nàng ta đến cùng là nữ nhân, da mặt mỏng, không dám đi đến nơi nhiều người.
Triệu Đạt đang sửa chữa xe bò, bánh xe mỗi ngày đều phải kiểm tra một lần, tránh cho xảy ra chuyện trên đường đi.
Nghe thấy Triệu Phú Quý nghe ngóng chuyện của nương Đại Sơn, Triệu Đạt phất phất tay: "Ta mỗi ngày chỉ phụ trách đưa người mang hàng đến, nào biết được kiếm lời bao nhiêu, ta nói này Phú Qúy, ngươi một đại nam nhân, nhớ thương tiền của nữ nhân làm gì, có thời gian rỗi như vậy thì đi nhổ cỏ trong ruộng nhà ngươi đi, đừng chuyện gì cũng giao cho tức phụ nhà ngươi."
Lúc này ngoài cổng có người gọi hắn: "Triệu Phú Quý, tối nay đến phiên ngươi tuần tra, đừng có kiếm cớ lười biếng nữa."
Trong thôn đội tuần tra mặc dù thư thả không ít, nhưng vẫn còn trực ban theo giờ, chỉ có điều tường xuyên có người lười biếng không đến làm.