XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Sau khi ăn sáng xong, mặt trời vẫn chưa mọc.

Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu đi lên trấn giao hàng. Bởi vì lượng hàng cần giao tăng vọt, địa điểm giao hàng cũng thay đổi nhiều nên tiền thuê Triệu Đạt tăng lên mười tám văn.

Triệu Đại Sơn xuống ruộng bón phân diệt cỏ, khoảng thời gian này là thời kỳ làm đòng cuối cùng để cây lúa sinh trưởng, trong ruộng không cần quá nhiều nước, chỉ cần luân phiên tưới tiêu, giữ cho bùn đất luôn ẩm ướt là được. Điều mấu chốt là phải quan sát lá cây, bông lúa, nếu thấy đất không đủ dinh dưỡng phải bón thêm phân, nếu không khi kết hạt sẽ không chắc.

Hơn nữa, khoảng thời gian lúa chín này cũng là thời điểm nhiều sâu bệnh nhất trong đất, mỗi ngày đều phải xuống ruộng diệt sâu nhổ cỏ.

Triệu Đại Sơn vùi đầu làm việc vất vả trong ruộng, Triệu Tứ Đản ở bên cạnh hắn đuổi vịt, còn tranh thủ đào rau dại trên ruộng. Nếu nhìn thấy châu chấu sẽ thuận tay bắt mấy con nhét vào trong sọt, mang về cho gà ăn.

Trình Loan Loan ở nhà cũng không nhàn rỗi, cây rau trồng ở trước nhà sau ruộng đều mọc mầm, nàng phải tưới nước từng chút từng chút một, còn có chuồng gà vịt cần dọn dẹp vệ sinh, hơn nữa còn phải khử trùng, còn phải cho hai con chó con ăn nữa.

Trình Chiêu muốn tới hỗ trợ, nàng bảo Trình Chiêu đi đọc sách chuẩn bị bài học.

Trình Chiêu ngồi trong nhà chính. Hắn không đọc sách mà là đang chế tác sa bàn. Chỉ nhận biết mặt chữ thôi là chưa đủ, nhất định phải học viết chữ nữa. Chưa mua được bút mực giấy nghiên thì trước tiên cứ dùng sa bàn để luyện tập đã. Trong nhà nhị cô có bốn biểu đệ, hắn phải làm ra bốn cái sa bàn trước, sau khi làm xong sa bàn hắn phải tính toán xem nên làm bàn tính như thế nào. Mỗi người phải có một cái để luyện tập cách tính toán, mới có thể vừa học nhanh vừa học tốt được.

Trình Loan Loan thừa dịp không có ai chú ý mình, đi đến bên cạnh ổ chó cho Tiểu Hắc uống sữa, lại cho Đại Hắc ăn xúc xích giăm bông, hai con chó con ăn đến cái bụng tròn vo.

2

Bận rộn luôn tay nên thời gian trôi qua rất nhanh.

"Nương Đại Sơn có ở nhà không?"

Ngoài cổng có mấy phụ nhân đứng đó, thấy cổng đang mở rộng nhưng cũng không đi vào.

Trình Loan Loan từ trong nhà đi ra, cười nói: "Ta ở đây, mấy tẩu tử có chuyện gì không?"

"Sáng sớm hôm nay chúng ta đi lên trấn mua vịt, đi cả một vòng mà cũng không thấy ai bán vịt hết."

"Chúng ta chỉ là đến hỏi thăm một chút, nương Đại Sơn mua vịt ở đâu vậy, chỉ cho chúng ta với được không?"

Trình Loan Loan cười: "Ta mua ở trấn Hà Khẩu, nhưng người bán vịt kia không phải ngày nào cũng đi, còn phải xem vận may nữa."

Mấy phụ nhân đều không quá rảnh rỗi, chuyện trong ruộng, việc vặt trong nhà, có mấy người trong nhà còn có hai ba hài tử đang tuổi bú sữa nữa, căn bản là không thoát thân được. Sáng nay có thể tranh thủ được nửa ngày là đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi.

"Hay là như thế này..." Trình Loan Loang cười: "Cái sạp hàng buôn bán nhỏ nhà chúng ta mỗi ngày đều phải chạy lên trấn một chuyến, mà mấy trấn ở phụ cận cũng phải đi, tóm lại là có thể gặp được người bán vịt. Mấy vị tẩu tử nếu tin tưởng ta thì cứ giao chuyện mua vịt cho ta."

Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Một con vịt đại khái là sáu văn đến tám văn tiền, mấy tẩu tử xem thử cần bao nhiêu con."

Một con vịt từ sáu đến tám văn tiền kỳ thật có hơi đắt, mấy năm trước khi các nàng mua vịt hình như mới bốn đến năm văn. Tuy nhiên với mùa màng như năm nay, vịt có đắt hơn một chút cũng là bình thường, mấy vị phụ nhân liên tục gật đầu.

"Nhà ta muốn hai mươi con."

"Nhà ta lấy bốn mươi con."

"Chúng ta còn chưa phân gia, ruộng nước có ba mươi mẫu, muốn bảy mươi con vịt."

"..."

Bốn năm người phụ nhân, cộng số vịt cần mua lại cũng gần đến hai trăm con.

Trình Loan Loan yên lặng không nói gì.

Coi như là gặp được nam nhân bán vịt kia cũng không có khả năng mua về được nhiều như vậy, nam nhân kia hình như một lần chỉ bán khoảng năm mươi con thôi.

Suýt chút nữa quên mất, nàng có thương thành mà, mà vịt mua ở thương thành còn khỏe mạnh hơn một chút, tỷ lệ tử vong cũng thấp hơn.

Nàng cười tủm tỉm đáp lại: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

Mấy vị phụ nhân hài lòng rời đi.

Trình Loan Loan chuẩn bị đi làm cơm trưa, một bóng người từ bên tường viện đi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi