XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, là Phú Quý thẩm. Khuôn mặt Phú Quý thẩm tái xanh, tinh thần uể oải, đã mất đi sự phô trương cùng mạnh mẽ ngày xưa. Nàng ta đi tới trước mặt Trình Loan Loan, giọng nói hơi khàn khàn: "Nương Đại Sơn, thời gian gần đây lý chính có chuyện gì đều tìm ngươi thương lượng, ta biết ngươi rất tài giỏi, cũng rất thông minh, vậy nên đến đây để hỏi ý kiến ngươi."

+

Trình Loan Loan hơi kinh ngạc: "Ý kiến gì?" 

"Ta, ta không muốn sống tiếp với Triệu Phú Quý nữa." Phú Quý thẩm cắn chặt răng. 

Tục ngữ nói, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ngày đó nàng đi đến dưới tàng cây hòe chiếu cố Triệu Phú Quý chính là nghĩ đến tình nghĩa trăm năm như thế. Còn bây giờ những cái nàng nên làm đã làm xong, đã đến lúc cắt đứt rồi. 

Nàng không muốn mỗi ngày đều bị người ta chỉ trỏ, cũng không muốn những phụ nhân trong thôn dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng... 

Trình Loan Loan cười rộ lên, cũng muốn vỗ tay khen hay, nàng kéo Phú Quý thẩm ngồi xuống: "Nam nhân như vậy quả thật không nên sống chung nữa, ngươi có thể nghĩ được như vậy là chuyện tốt, qua rồi thì cho qua, cũng không phải nữ nhân sống một mình là không được, vẫn có thể trải qua cuộc sống thoải mái dễ dàng mà." 

Phú Quý thẩm lại cười khổ không thôi: "Cho dù là hòa ly hay là bị hưu thì ta cũng phải trở về nhà mẹ đẻ, mấy hài tử ta sinh cho Triệu gia sẽ không có bất gì quan hệ gì với ta nữa, sau này muốn gặp lại một chút cũng khó khăn..."

Trình Loan Loan mím chặt môi.

Phép tắc ở cổ đại hình như chính là như vậy, sau khi hòa ly, nhất định nữ nhân phải trở về nhà mẹ đẻ của mình, không còn liên quan gì đến trượng phu và mấy hài tử mà mình sinh ra nữa.

Sau khi trở về nhà mẹ đẻ, nữ nhân thuộc về phụ thân, nếu phụ thân muốn nàng tái giá, nàng cũng không thể phản kháng.

Trình Loan Loan cau mày suy tư.

Nàng lựa lời nói: "Đại Đầu nhà ngươi năm nay mười sáu mười bảy tuổi rồi, đã đàm luận hôn gả chưa?"

Phú Quý thẩm gật đầu: "Cũng sắp mười bảy rồi, hôn sự thì năm ngoái đã định ra, là đại khuê nữ của muội muội nhà mẹ đẻ ta, kế hoạch đến cuối năm sẽ thành hôn."

"Tìm ngày tốt gần nhất để thành hôn đi, sau khi Đại Đầu thành hôn xong thì nói Đại Đầu phân gia dọn ra ngoài." Trình Loan Loan càng nói càng cảm thấy khả thi: "Sau đó ngươi đi theo, sống cùng với Đại Đầu và thê tử hắn, sau này lại nghĩ cách đón Tiểu Đầu và mấy nha đầu qua, như vậy cũng không cần cùng Triệu Phú Quý sống qua ngày nữa, ngươi cũng không cần tách ra khỏi mấy hài tử. Về phần Triệu Phú Quý, hắn muốn làm gì thì cứ làm, sau này ngươi coi như người này đã chết..."

Phú Quý thẩm nắm lấy tay Trình Loan Loan: "Nương Đại Sơn, cám ơn ngươi đã cho ta chủ ý, cám ơn ngươi rất nhiều, trước kia ta còn hiểu lầm ngươi như vậy, ta thật không phải là thứ gì..."

"Những chuyện này đều đã qua, chúng ta phải nhìn về phía trước."

Trình Loan Loan cười khanh khách.

Nữ nhân cả đời này, ai mà sẽ không gặp một hai nam nhân cặn bã đây. Nếu cứ mãi dây dưa với mấy nam nhân cặn bã thì cả đời đều sẽ ở trong bùn không bò ra được, chẳng thà dũng cảm buông bỏ quá khứ, nhìn về phía trước, tương lai có cuộc sống tốt hơn chờ đợi đây.

Ngày hôm sau, Trình Loan Loan bảo Triệu Tam Ngưu ở nhà, nàng cùng Triệu Nhị Cẩu đi giao hàng.

Đi dạo một vòng trong mấy trấn, chỉ thấy được một nhà bán vịt, bảy văn tiền một con không mặc cả, tổng cộng năm mươi con, Trình Loan Loan mua hết toàn bộ.

Nàng tìm cớ đuổi Triệu Nhị Cẩu đi, mở thương thành mua một trăm năm mươi con vịt với giá năm văn tiền một con, mua loại vịt đã sinh ra được một thời gian rồi.

1

Tổng cộng hai trăm con vịt con được đặt trên xe bò, kêu quạc quạc không dứt.

Triệu Đạt vỗ đùi một cái: "Nương Đại Sơn, bà nương nhà ta cũng dặn ta phải mua vịt, mà ta vội quá quên mất, vịt này mua ở đâu vậy, ta phải nhanh chóng đi mua mấy con."

Trình Loan Loan vội vàng nói: "Để ta đi mua cho ngươi, sẽ quay lại nhanh thôi."

Nàng nhảy từ trên xe xuống, chạy đến trong ngõ nhỏ, lại mua thêm năm mươi con vịt đi ra, hai mươi con cho Triệu Đạt, ba mươi con chờ lát nữa đưa đến nhà cũ Triệu gia.

Nàng mua một lần quá nhiều vịt nên thương thành thế mà lại tặng thêm năm con ngỗng con cho nàng.

2

Nàng sợ nhất chính là loại sinh vật như ngỗng trắng, khi còn bé ở trong cô nhi viện, nàng bị một con ngỗng trắng lớn đuổi theo không ngừng, đến mức bây giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.

Nhưng mà năm con ngỗng con này lông màu vàng xù xì, nhìn không khác gì mấy con vịt con, không có bất kỳ lực công kích nào.

Chờ năm tiểu tử này trưởng thành, đây cũng là một lực lượng hùng hậu để trông nhà hộ viện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi