"Trịnh thiếu gia quả đúng là một thiếu niên tốt, ngoại hình ưa nhìn không nói mà chủ yếu nhất là có tài hoa nữa, nghe nói kỳ viện thí sang năm nhất định sẽ trúng tú tài." Trương bà nương giống như có cùng vinh dự: "Một người có tài hoa như vậy mà liếc mắt một cái đã nhìn trúng Tú Hồng nhà chúng ta. Lúc trước không tới là bởi vì Trịnh đại nhân không đồng ý hôn sự này, nhưng Trịnh thiếu gia rất thích Tú Hồng đấy nha, mỗi ngày đều nháo đòi tuyệt thực. Trịnh gia không có cách nào khác, đành phải phái bà mối đến cửa cầu hôn. Hôm qua mới rước Tú Hồng cưới vào cửa đấy, Tú Hồng chúng ta sau này chính là quan thái thái rồi."
1
Bà ta lấy từ trong túi y phục ra một nắm kẹo: "Tú Hồng ở thôn Đại Hà chúng ta gặp được nhân duyên tốt, cố ý dặn dò ta phát kẹo mừng cho mọi người, mỗi người đều có, dính chút không khí vui mừng nha."
Kẹo mừng này là bánh ngọt làm từ đường và bột mì, gia đình nông thôn cũng chỉ có ngày tết mới ăn được.
Tôn Thủy Cần đứng trong đám người nắm chặt góc áo.
Bộ y phục kia của nàng ta bị Lý Tú Hồng mượn đi hơn mười ngày, vẫn không chịu trả lại. Đến lúc này nàng ta mới hiểu được, thì ra Lý Tú Hồng là mặc y phục của nàng ta đi quyến rũ Trịnh thiếu gia.
Nếu như nàng ta chưa gả cho Triệu Thiển Căn thì đáng lẽ ra phải là nàng ta gả cho Trịnh thiếu gia mới đúng.
2
"Thủy Cần, cho nàng ăn này." Triệu Thiển Căn cầm kẹo mừng lấy được nhét vào trong tay Tôn Thủy Cần: "Kẹo mừng này ngọt lắm, nàng mau nếm thử đi."
Tôn Thủy Cần nhìn khối kẹo mừng kia đã bị Triệu Thiển Căn cắn một miếng nhỏ, phía trên vẫn còn dính nước bọt, trong mắt nàng hiện lên vẻ ghét bỏ: "Ngươi cứ ăn đi."
Triệu Thiển Căn ngây ngốc cười rộ lên, tức phụ hắn quá tốt, cái gì ngon đều để lại cho hắn ăn.
Tôn Thủy Cần mím chặt môi, chen ra khỏi đám người rời đi.
Một đám phụ nhân vẫn đang nói chuyện với nhau về vấn đề này.
Nương Thiết Trụ không nhịn được hỏi: "Sao ta nghe nói Trịnh thiếu gia cũng không tự mình đi đón dâu, đây mà là thành thân cái gì chứ?"
"Cái này chắc là do ngươi không biết rồi, nghe nói là vào cửa làm thiếp, trong nhà Trịnh thiếu gia đã có hai thiếp rồi, cháu gái Trương bà nương là người thứ ba."
"Một đại cô nương đẹp như vậy sao lại suy nghĩ dại dột đi làm thiếp cho người ta chứ? Nghe nói làm thiếp so ra còn chẳng bằng nha hoàn đâu, mỗi ngày đều phải lập quy củ."
"Còn không phải sao, Trương bà nương hại thảm chất nữ mình rồi."
Trương bà nương vốn là muốn khoe khoang, muốn để cho người trong thôn hâm mộ bà ta một phen, kết quả phần lớn mọi người thế mà lại chỉ trích.
Bà ta chống nạnh tức giận nói: "Trịnh gia là làm quan, có quyền có thế còn có tiền, cho dù là vào cửa Trịnh gia làm thiếp đi nữa cũng so với những người bán mặt cho đất bán lưng cho trời như các ngươi còn tốt hơn. Sau này Tú Hồng sinh cho Trịnh gia một đứa con trai, vậy đời này nàng cũng không cần lo lắng nữa, trong thôn chúng ta không có ai có thể so sánh được với Tú Hồng đâu, từng người đứng đây ghen tỵ cái gì chứ, hừ!"
Bà ta cất hết tất cả kẹo mừng còn chưa phát xong rồi rời đi.
Trình Loan Loan từ đằng xa nhìn thấy Triệu lão đầu tử mang theo xà nhà trở về, nói sang chuyện khác nói: "Xà nhà của chúng ta về rồi, ta qua đó xem một chút."
Mọi người cũng đi theo vây quanh xem náo nhiệt.
"Cây gỗ này cũng không tệ, làm xà nhà là được rồi."
"Nương Đại Sơn, nhà các ngươi xây cũng sắp xong rồi, lúc nào làm lễ thượng lương thế?"
Triệu lão đầu tử hít một hơi thuốc lá trong tẩu, bình tĩnh nói: "Ta đã tìm người xem ngày rồi, ba ngày sau chính là ngày hoàng đạo, thích hợp thượng lương."
Trình Loan Loan cười nói: "Đến ngày thượng lương thì nhà chúng ta sẽ bày tiệc rượu, mọi người có thời gian thì đến chung vui nhé."