XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Triệu Nhị Cẩu sinh bệnh 2

+

Triệu Đại Sơn vừa đi ra ngoài, nàng liền vào thương thành mua Ibuprofen, đây là thuốc hạ sốt cực kỳ có hiệu quả trong y học hiện đại. Sau khi uống bốn giờ, nhiệt độ cơ thể sẽ hạ xuống.

Nàng cho Triệu Nhị Cẩu uống thuốc hạ sốt, lại dán miếng dán hạ sốt lên rốn hắn.

Ngay sau đó, tiến hành hạ sốt vật lý, đặt khăn ướt lên trán, liên tục lau cơ thể cho hắn, lau nách, lau tay và chân...

Thẳng đến khi sắc trời tối sầm lại, Triệu Nhị Cẩu cuối cùng mới mở mắt ra.

"Nương, ngài vất vả rồi..."

Hắn cố gắng ngồi dậy.

Trình Loan Loan sờ trán hắn: "Rốt cuộc đã hạ sốt rồi, ngươi đứa nhỏ này thật sự là làm ta lo chết mất."

Cuối cùng nàng đã trải nghiệm được cảm giác khi hài tử sinh bệnh, mẹ già bị giày vò tâm tình thống khổ như thế nào.

Nàng bảo Xuân Hoa bưng một chén cháo vào: "Vẫn biết là con không có khẩu vị, nhưng nhất định phải ăn hết. Ăn no rồi lại tiếp tục ngủ, sáng mai thức dậy là khỏe rồi."

Triệu Nhị Cẩu gật đầu, nhận lấy chén cháo ăn hết sạch.

Trình Loan Loan bưng chén đi ra khỏi phòng, đợi đến nhà chính, nàng mới phát hiện, trên người mình thế mà cũng toát mồ hôi.

Triệu Nhị Cẩu vừa sinh bệnh liền trở thành chó ngốc, nàng cũng không muốn biến thành bộ dáng thoi thóp đâu.

Nàng vội vàng mua một gói lớn rễ bản lam từ thương thành, hãm nước sôi rồi đưa cho mấy hài tử mỗi đứa một chén: "Đây là thảo dược xua lạnh, các ngươi đều uống một chút đi, tránh bị bệnh như Nhị Cẩu."

Thẩm Chính uống một ngụm, khẽ kinh ngạc: "Hương vị này giống như trà thảo dược vậy, thật sự có thể xua lạnh sao?"

Trong quan niệm của hắn, thuốc rất đắng, sau khi uống thuốc xong nhất định phải ăn mứt hoa quả, nếu không vị đắng kia vẫn cứ lưu lại trong miệng, buồn nôn muốn chết.

Triệu Tứ Đản một hơi uống sạch nước rễ bản lam: "Nương, con muốn uống thêm một chén nữa."

A Phúc liếm liếm môi: "Thuốc nhà Triệu thẩm uống ngon thật, ta cũng muốn uống nữa."

Trình Loan Loan nâng trán: "Ngày mai nấu cho các ngươi một lần nữa."

Rễ bản lam là một loại thuốc đông y rất tốt, có thể phòng ngừa nhiều loại cảm mạo, còn có thể ức chế vi khuẩn kháng virus. Ở thời hiện đại rất nhiều người trong mùa có dịch cúm lây lan, cho dù không bị vấn đề gì cũng sẽ chế một ít để uống.

Tuy nhiên ở thời cổ đại, rễ bản lam chưa qua chiết xuất, đặt ở trong ấm sắc thuốc nấu ra thành nước thuốc đen ngòm. Hương vị kia chỉ nhìn thôi là có thể tưởng tượng được. Mà thời hiện đại, rễ bản lãm đã qua xử lý, lại cho thêm đường mía, hương vị không tệ, quả thật rất giống trà thảo dược, kỳ thật nàng cũng rất thích uống.

Sau khi uống hết một chén rễ bản lam, Trình Loan Loan cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều.

Buổi tối hôm đó, thỉnh thoảng nàng sẽ đến phòng Triệu Nhị Cẩu một chuyến, đo nhiệt độ cho hắn, thẳng đến khi nhiệt độ ổn định ở mức dưới ba mươi bảy độ nàng mới dám ngủ say.

Nàng nửa đêm không ngủ, ngày hôm sau ngủ cho đến khi mặt trời mọc mới rời giường.

Nàng ngáp một cái đi ra khỏi phòng, nhìn thấy tiểu tử lão nhị kia đã sinh long hoạt hổ khuấy vôi, tinh thần sảng khoái, nơi nào nhìn ra được ngày hôm qua vừa mới bị một hồi bệnh nặng.

Mấy tiểu tử trẻ tuổi thân thể chính là sức đề kháng, không giống như nàng, chỉ thức một đêm thôi tinh thần đã rã rời rồi.

Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu đang khuấy nước vôi, vôi ngâm nước sẽ trở thành vôi tôi. Vì ngâm qua một đêm nên có độ dính, rất dễ bám lên vách tường. Sau khi vôi tôi được quét lên tường sẽ dần dần cứng lại, từ từ biến trở lại thành vôi sống, có thể bảo vệ tường đất khỏi sâu mọt, đồng thời cũng có hiệu quả thẩm mỹ nhất định.

Mọi người trong gia đình đều bận rộn.

Bàn ghế, giường gỗ trong phòng được dọn ra ngoài, sau đó mới sơn tường, phải sơn nhiều lần thì màu sơn mới đồng đều và trơn láng, công việc này cũng không hề dễ dàng...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi