XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Phát tiền lương cho phường xà phòng 1

Sau khi các bức tường được quét vôi xong, nó trở nên trắng sáng hơn hẳn.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, vách tường màu trắng sẽ hơi phản chiếu, làm cho căn phòng cực kỳ sáng sủa.

Trình Loan Loan mặt không đổi sắc mua một ít giấy dán tường từ trong thương thành, nói dối là nhờ chủ nhân các thương hội mang đồ hiếm lạ từ phương nam tới, chỉ huy mấy nhi tử dán giấy dán tường trong phòng ngủ của mình. Giấy dán tường màu hồng nhạt phủ khắp các vách tường khiến cho vách tường trở nên vô cùng đẹp mắt.

Nàng đang chiêm ngưỡng phòng ngủ của mình, chợt nghe thấy ai đó gõ cửa phòng.

Nàng từ trên giường đứng lên, sửa sang lại xiêm y, mở cửa đi ra ngoài.

Là Triệu lão thái thái tới.

Lão nhân gia nàng mặc một thân y phục mới, trên trán đeo bội trán, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm.

Lão thái thái cân nhắc mở miệng nói: "Tức phụ lão đại, có phải ngươi đã quên chuyện gì rồi không?"

Trình Loan Loan sờ sờ cằm, đột nhiên vỗ đùi: "Có phải ta quên phát tiền lương rồi không?"

Trước kia khi nàng mở công ty, loại chuyện này đều là phòng tài vụ xử lý, chỉ đến bước cuối cùng đưa tới cho nàng ký tên là được.

Nhưng mà! Lúc này phường xà phòng chỉ mới vừa cất bước, nàng còn chưa kịp bồi dưỡng ra được một người kế toán cho mình, vậy nên những chuyện tính tiền này, đều phải do chính nàng ra tay.

Trong phường xà phòng hiện có hơn bảy mươi người làm công, tuy nói tiền lương gần như ngang nhau nhưng mỗi người vẫn có chút khác biệt, có người vào làm trước, có người vào làm sau, có người làm toàn bộ thời gian, lại có người xin nghỉ, còn có người là nhân viên ưu tú nữa...Những số liệu này phải được kiểm tra đối chiếu cẩn thận rõ ràng, sau đó mới phát tiền lương.

Nhóm nhân viên đầu tiên đến nay đã làm việc được một tháng rưỡi, hình như một văn tiền cũng chưa nhận được...

Nàng ấy! Thế mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!

Trình Loan Loan xấu hổ che mặt: "Cám ơn nương đặc biệt đến nhắc nhở ta, không thì..."

Không thì người làm công sẽ đình công mất.

Triệu lão thái thái lấy từ trong tay áo ra một tờ danh sách: "Ở đây là tình hình và biểu hiện của một số người trong phường. Phần lớn mọi người đều nghiêm túc làm việc, có bảy tám người mỗi ngày sau khi xong việc đều sẽ ở lại thêm một chút để hỗ trợ, ta đã nhờ Tiểu Chùy viết lại giúp ta."

Những chữ viết trên giấy này, mặc dù còn hơi non nớt, nhưng viết rất rõ ràng.

Trình Loan Loan có chút sợ hãi thán phục, Ngô Tiểu Chùy đến thôn Đại Hà mới bao lâu a. Lúc mới tới, chữ lớn cũng không biết một chữ, thế mà bây giờ lại có thể biết viết nhiều chữ như vậy, đứa nhỏ này đầu óc thông minh, người còn kiên định chịu khó học hỏi, có thể cố gắng bồi dưỡng một phen.

Nàng nhận lấy tờ danh sách, cười nói: "Bây giờ ta sẽ tính tiền công, sáng mai sẽ phát tiền, làm phiền nương đi nói với mọi người một tiếng."

Triệu lão thái thái đứng lên, xoay người đi tới phường xà phòng nói cho mọi người tin tức tốt này.

Trong thôn có vài người làm việc công nhật ở nhà Vương viên ngoại, làm công nhật trong vòng ba tháng. Phải đợi làm xong hết toàn bộ công việc của ba tháng đã Vương gia mới thống nhất kết toán tiền công.

Bởi vậy, cho dù Trình Loan Loan ở bên này một tháng rưỡi không phát tiền, phần lớn mọi người cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.

Trình Loan Loan vào phòng mình, lấy ra một quyển sổ và bút mực nước, vẽ bảng biểu, bắt đầu tính toán sổ sách, bên cạnh còn đặt một cái máy tính.

Có máy tính phụ trợ, hiệu suất tính toán của nàng tăng lên, không đến một canh giờ, tất cả các khoản đã được tính xong.

Nàng lại trải ra một tờ giấy của thời đại này, dùng bút lông viết các khoản lên trên đó. Đương nhiên, đây không phải là bản cuối cùng, sau khi nàng viết xong, lại giao cho Trình Chiêu, để Chiêu nhi viết lại một lần nữa.

Ngoài cái đó ra, nàng cũng thực hiện một sự điều chỉnh nhân sự mới.

Mỗi hạng mục làm việc sẽ được thành lập một bộ phận riêng biệt, đề bạt nhân viên ưu tú làm tổ trưởng. Tổ trưởng mỗi tháng tiền lương tăng thêm hai trăm văn tiền, bắt đầu có hiệu lực thi hành từ ngày bổ nhiệm.

Sau khi nàng chọn xong tất cả mọi người, cũng để cho Trình Chiêu sao chép lại một lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi