XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Làm trứng bắc thảo

Chu Hổ Tử mở miệng nói: "Cháu chuẩn bị để a nãi làm một ít khay đựng trứng bằng cỏ khô, đan cỏ khô thành hình quả trứng gà, rồi nhét trứng gà vào từng ô cỏ khô, trứng gà không chạm vào nhau đương nhiên sẽ không bị vỡ."

"Cháu đó, quả nhiên là rất thông minh." Trình Loan Loan nhịn không được tán thưởng nói:

"Nhưng mà, ta có một phương pháp bán trứng tốt hơn, cháu có muốn nghe một chút hay không?"

Ánh mắt Chu Hổ Tử sáng lên: "Muốn nghe."

Triệu thẩm là người thông minh nhất trong thôn Đại Hà bọn họ, nguyện ý chỉ bảo cho hắn, đây là may mắn của hắn.

"Bán ba quả trứng gà cháu mới có thể kiếm được một văn tiền, ba trăm quả trứng gà cũng mới được một trăm văn tiền, công việc này mệt mỏi mà kiếm được quá ít." Trình Loan Loan cười nói:

"Nếu như chế biến trứng gà trứng vịt một chút, làm thành thức ăn khác, lại mang vào trong thành bán, giá cả ít nhất có thể tăng gấp mấy lần."

Hô hấp của Chu Hổ Tử như ngừng lại, lắng nghe cẩn thận hơn.

Trình Loan Loan cầm bút, viết một công thức ra, đây là cách chế biến trứng bắc thảo.

Trước đây nàng rất muốn ăn trứng bắc thảo, nhưng vẫn không có thời gian, hơn nữa quá trình chế biến cũng có chút phiền toái, vì thế nhiều lần gác lại.

Có người làm món ăn này, sau này muốn ăn, trực tiếp mua là được, không cần chuyện gì cũng tự mình làm.

Hơn nữa, cũng có thể cho tửu lâu thêm một món ăn tươi ngon.

Nàng thổi khô mực, đưa công thức tới: "Dựa theo công thức này chế biến trứng gà, trứng vịt và trứng ngỗng, trứng làm ra được gọi là trứng bắc thảo, nhưng mà quá trình chế biến hơi dài, phải mất một tháng rưỡi đến hai tháng mới có thể ăn được, nếu cháu vội vàng kiếm tiền thì chỉ có thể bỏ qua..."

"Làm trứng bắc thảo." Chu Hổ Tử nuốt một ngụm nước bọt nói: "A nãi của cháu nói, lời nói của Triệu thẩm là miệng vàng lời ngọc, nhất định phải nghe theo. Nếu Triệu thẩm đưa ra công thức này, vậy chuyện làm ăn này cũng có phần của Triệu thẩm, nhưng mà, cụ thể chia như thế nào, cháu cũng không hiểu..."

Trình Loan Loan cười rộ lên, đứa nhỏ này tuy rằng thông minh, nhưng cũng biết có chút lợi ích là không thể chiếm không công.

Nàng bảo Tứ Đản lấy được hai tờ giấy, mời Trình Chiêu viết hai bản thoả thuận cơ bản nhất, nàng chỉ ra kỹ thuật, những thứ khác mặc kệ nên chỉ chiếm một phần mười lợi nhuận.

"Một phần thì quá ít." Chu Hổ Tử lắc đầu: "Trình biểu ca, đổi thành ba phần và bảy phần."

"Hài tử ngốc nghếch này, cháu phải đi mua trứng gà, muốn chế biến trứng bắc thảo, còn phải tìm kiếm nguồn tiêu thụ, đến lúc đó không kiếm được tiền cũng là cháu tự gánh chịu tổn thất."

Trình Loan Loan lắc đầu: "Mỗi người lui một bước, hai phần và tám phần.

Chuyện này cứ như vậy mà xác định ra.

Chu Hổ Tử cầm công thức trở về, Chu lão bà tử tự nhiên là ủng hộ đại tôn tử làm việc làm ăn này vô điều kiện.

Hai bà cháu lập tức bắt đầu đi thu mua trứng gà trứng vịt khắp thôn, Đại Thụ và Tiểu Thụ đang ở Chu gia cũng hỗ trợ đi thông báo khắp thôn.

Trời vẫn còn tuyết rơi nhưng người trong thôn đều không cảm thấy lạnh, nhà nào cũng đưa đến Chu gia mấy chục quả trứng gà, trứng vịt mà mình tích trữ, sau đó đổi một đống tiền đồng ra về.

"Sắp qua năm mới, năm nay có tiền, rốt cục cũng có thể đón một năm mới tốt đẹp."

"Đêm giao thừa năm trước chỉ có thể ăn sủi cảo, còn là sủi cảo nhiều bắp cải ít thịt lợn, năm nay, lão nương phải cho toàn bộ thịt vào."

"Đúng vậy, năm nay ta kiếm được gần hai lượng bạc ở chỗ nương Đại Sơn, có thể thoải mái ăn thịt rồi."

Người dân trong thôn rất vui mừng.

Bây giờ đã là mười bảy mười tám tháng Chạp, những năm trước vào thời điểm này đều bắt đầu mua sắm hàng tết, nhưng tuyết trắng phủ dày một tầng trên mặt đất, có một số đã đóng băng, đi đường rất dễ bị té ngã, người trong thôn đành phải chờ đợi tuyết tan rồi mới đi cắt thịt và mua hàng tết.

Việc buôn bán món kho của nhà Trình Loan Loan cũng dừng lại, một là vì tuyết rơi, đường sá bất tiện, hai là vì đã gần cuối năm, thịt lợn thật sự quá đắt, chi phí tăng lên quá nhiều, làm món kho không có lời, chờ qua năm mới mới trở lại làm việc.

Do tuyết rơi dày, việc đào ao cũng ngừng hoạt động, chỉ có phường xà phòng vẫn đang hoạt động.

Trong phường nấu củi suốt ngày, chân tường trồng một ít rau hẹ hành hoa, mọc rất tốt, một màu xanh tươi um tùm.

Trình Loan Loan cắt một nắm hẹ lớn, dự định làm bánh rán nhân hẹ cho bọn nhỏ.

Thời gian này, mọi người trong nhà đều rất vất vả, làm việc mệt mỏi, đọc sách cũng mệt mỏi, ăn một ít món mới có thể đạt được cảm giác thỏa mãn.

Bởi vì món bánh rán nhân hẹ là món chiên rán nên rất tốn dầu mỡ, nhưng sẽ mang lại nhiều cảm giác hài lòng hơn cho người ăn.

Một mâm bánh rán nhân hẹ lớn đặt lên bàn, mùi thơm quanh quẩn trong phòng, một lúc lâu cũng chưa tan mất.

Khổng Tú Nương đã sớm quen với đồ ăn của Triệu gia, không nhịn được mà ăn luôn hai cái bánh rán nhân hẹ rồi thở dài nói: "Tuyết rơi hai ngày rồi, sao lại cảm giác càng lúc rơi càng nhiều, ta còn tính toán hai mươi tháng chạp này sẽ về nhà đây."

Trình Loan Loan nhìn ra ngoài phòng, bông tuyết lớn như lông ngỗng không ngừng rơi xuống, một chân giẫm xuống đất có thể ngập đến mắt cá chân.

Lúc đầu khi tuyết rơi, nàng rất vui mừng, bởi vì tuyết rơi báo hiệu một năm tốt lành.

Nhưng tuyết rơi càng lúc càng nhiều, nhiệt độ tiếp tục giảm, luôn làm cho người ta cảm thấy bất an trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi