XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Xảy ra lở tuyết 1

Trận tuyết rơi này kéo dài mãi không ngừng.

Đến ngày hai mươi ba tháng Chạp mà trời vẫn còn tuyết rơi.

Trình Loan Loan tuyên bố công việc năm nay sẽ dừng lại ở đây, mùng bảy tháng giêng năm sau lại khởi công, mọi người đến phường xà phòng tập hợp, phát tiền công tháng này, để mọi người có một cái Tết sung túc.

Bất kể là công nhân phường xà phòng hay là "lưu dân" phụ trách đào ao, đều thống nhất đến thanh toán tiền công.

Khi trả lương luôn là thời điểm hạnh phúc nhất, bầu không khí rất hào hứng.

"Ôi, nhà chúng ta cuối cùng cũng coi như có tiền dư rồi."

"Mấy ngày trước đã muốn đi vào trong thành mua thịt rồi, mà ngày nào cũng có tuyết rơi, rốt cuộc thì lúc nào mới ngừng."

"Trong nhà dầu muối cũng không còn, mặc kệ nó, đi vào thành một chuyến đi, dù sao cũng phải mua hàng tết trở về, so với tết năm ngoái còn lạnh hơn."

"Vậy tất cả chúng ta cùng đi đi, giúp đỡ lẫn nhau một chút, vừa đi vừa nói chuyện, cũng sẽ đến lúc có thể đi vào trong thành."

"......"

Nhiều người trong thôn hẹn nhau đi mua sắm tết.

Ngày mai chính là ngày tết ông Táo, theo quy củ cũng phải ăn tốt một chút, hài tử trong nhà khổ một năm, thế nào cũng nên mua thêm chút thịt trở về.

Hai ba mươi phụ nhân hẹn nhau, cõng sọt, còn chưa ra khỏi cổng thôn đã có tiếng hét kinh hoảng truyền đến.

"Không tốt, nhà ta bị sụp rồi."

"Ôi, trời ơi, phòng ốc nhà ta cũng bị tuyết đè sập."

"Trời lạnh như vậy, đây là không chừa đường sống cho chúng ta à!"

"......"

Người dân mới của thôn Đại Hà đứng trong tuyết khóc lóc thảm thiết.

Nhà tranh của bọn họ chỉ là xây lên tạm thời, không tính là kiên cố vững chắc, mái nhà đọng tuyết, không kịp quét tuyết đã bị đè sập hết.

Cũng may là nhà tranh, sập xuống cũng sẽ không đè chết người, chỉ là chỗ ở duy nhất đã không còn, nội tâm những người này thật vất vả mới ổn định được vào giờ khắc này lại loạn.

Lý chính vội vàng chạy tới chủ trì đại cục: "Tuyết rơi quá lớn, nhà tranh khẳng định không chống đỡ được bao lâu, tất cả người ở nhà tranh đều dọn ra ngoài!"

Nhà Chu lão bà tử cũng là nhà tranh, tuy rằng không bị sụp, nhưng nhìn thật sự nguy hiểm, bà lão không nói hai lời đã để cho bọn nhỏ mang tất cả trứng gà trong nhà lên xe bò, hành lý chăn đệm cũng đều mang ra ngoài, còn mang theo hai cái nồi lớn trên bếp.

"Lý chính, ngươi nói sắp xếp như thế nào thì chúng ta nghe theo thế đó."

Bộ dáng Chu lão bà tử như muốn nghe theo mệnh lệnh.

Những lưu dân bị sập nhà cũng dần dần bình tĩnh lại, đi qua đẩy cỏ tranh ra, thu dọn một ít hành lý trong phòng, đứng tập hợp trên nền tuyết.

"Xưởng dệt vải nuôi tằm của Tào gia đã xây xong, tổng cộng có ba dãy nhà, ba mươi gian phòng, còn có một cái nhà lớn với ba cửa ra vào." Lý chính chậm rãi mở miệng nói: "Ngôi nhà kia là nhà riêng của Tào tiểu thư, bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào. Những phòng làm việc kia, tạm thời có thể dùng để ở, ba hộ chen chúc một phòng, trước tiên vượt qua cửa ải khó khăn này rồi nói sau."

Xưởng của Tào gia chính là nhà ngói gạch xanh, so với nhà đất còn rộng rãi hơn, những người đã quen với nhà tranh này tự nhiên là gật đầu không ngừng.

"Nhà ai có đồ vật tương đối đáng giá đều có thể đặt ở trong nhà ta, hoặc là trong nhà nương Đại Sơn." Lý chính tiếp tục nói: "Từ trước đến nay thôn Đại Hà đều là một chỉnh thể, gặp phải bất cứ chuyện gì đều phải đoàn kết, nếu ai dám thừa dịp đang loạn mà gây chuyện trộm đồ thì đừng trách ta đuổi người đó ra khỏi thôn Đại Hà, nghe rõ hết chưa?"

"Nghe rõ!"

Tất cả mọi người đồng thanh hô đồng ý.

Những phụ nhân chuẩn bị đi vào thành mua sắm tết cũng tạm thời gác lại chuyện của mình, vội vàng tới giúp thu dọn chỗ ở, nhà ai cần hỗ trợ, các nàng sẽ giúp một tay, một đám người nhiệt tình bận rộn.

Lý chính thở phào nhẹ nhõm, ông vô cùng may mắn, Tào gia xây nhà ở thôn Đại Hà, nếu không, trong thời gian ngắn thật đúng là không biết nên sắp xếp chỗ ở cho nhiều người như vậy thế nào nữa.

Nhưng mà, dùng phòng ở Tào gia nhất định phải thông báo một tiếng với Tào gia.

Không thể bởi vì Tào lão gia khoan dung mà tự chủ trương chiếm đoạt phòng ở của người ta, trên đời này sẽ không có đạo lý như vậy.

Lý chính quyết định đi huyện Hà Khẩu một chuyến, vừa lúc cũng có thể mang chút đồ tết về.

Ông thuận đường đi đến nhà Trình Loan Loan: "Nương Đại Sơn, ngươi cần mua hàng tết gì không, đúng lúc ta muốn đi trấn Hà Khẩu, thuận đường mang về cho ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi