XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Đi đến một cái ngõ nhỏ, Trình Loan Loan cầm tất cả tiền ra đếm. Tổng cộng là hai trăm bảy mươi bảy văn, tất cả thu nhập hôm nay đều ở đây.

"Đại Sơn, con lấy hai mươi văn đi mua đậu phộng, đây là nguyên liệu phụ làm thạch băng, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu." Nàng dừng một chút, lại đẩy ra ba mươi văn: "Đường đỏ trong nhà cũng hết rồi, con mua thêm ít đường đỏ trở về."

Trình Loan Loan đưa ra ba mươi văn cho Triệu Tam Ngưu: "Con đi hàng thịt nhìn xem, ba mươi văn có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu."

Triệu Tam Ngưu còn chưa nhìn thấy thịt mà nước miếng đã tự động chảy ra.

"Mua xong rồi các con có thể đi dạo ở trấn Hà Khẩu, sau nửa canh giờ, chúng ta tập hợp ở chỗ này."

Trình Loan Loan và hai nhi tử phân công nhau làm việc. Trên tay nàng còn có gần hai trăm văn tiền, đủ để nàng thừa cơ mua rất nhiều đồ vật.

Nàng rời khỏi ngõ nhỏ, lập tức đi vào tiệm vải.

Trong nhà sáu người mỗi người chỉ có hai bộ quần áo thay giặt, quần áo vá chằng vá đụp đã sớm rách không thành bộ dáng. Nàng đã mặc bộ quần áo rách rưới nửa tháng trời, thật sự không thể chịu đựng được nữa. Đặc biệt là cổ đại còn không có nội y, nàng cần làm một bộ nội y cho mình. Trong tiệm vải, đặt ở hai bên cửa đều là vải dệt thủ công. Vải dùng sợi đay chế thành, cũng là loại vải rẻ nhất. Ở thời điểm giá lương thực tăng cao, giá vải lại bình ổn, hai văn tiền là có thể mua được một thước.

Nàng ở trong lòng tính nhẩm chút, một nam nhân thành niên làm một bộ quần áo đại khái cần khoảng sáu bảy thước vải. Nữ nhân khoảng năm thước. Nàng mua mười thước vải dệt thủ công màu xám, mười thước vải dệt thủ công màu xanh, mười thước màu tím, mười thước màu đen, màu vàng đất và màu hồng nhạt mỗi màu mười thước, tổng cộng phải trả một trăm hai mươi văn.

Sau khi rời khỏi tiệm vải, nàng tốn hai mươi văn ở thương thành mua bốn bộ quần áo lót. Nàng và Ngô Tuệ Nương mỗi người hai cái, coi như là mua ở tiệm vải

Nàng ở trấn đi dạo một vòng, xem như nhìn thấy người bán gà con, mấy chục con gà ở trong lồng ủ rũ nhìn qua có vẻ sống không được bao lâu, bên trong một cái lồng khác là vịt con, lông vịt màu vàng nhạt, nhìn qua tinh thần tốt hơn một một chút.

"Đại thẩm, mua gà con sao, sáu văn một con!" Nam nhân bán gà nước miếng bay tứ tung: "Gà con của nhà ta con nào cũng khỏe mạnh cả, đều là gà mái có thể đẻ trứng, trưởng thành là gà trống thì cứ đem tới ta sẽ trả lại tiền. Nếu như nuôi chết thì ta có thể đền tiền cho ngươi gấp mười lần..."

Nam nhân này còn chưa nói xong, một con gà nhỏ trong lồng đã ngã xuống.

Trình Loan Loan: "..."

Thời tiết quá nóng, sức sống của gà con quá yếu ớt.

Cũng may hiện tại thôn Đại Hà không thiếu nước, có thể mua vịt con trở về nuôi.

Vịt con vẫn sáu văn một con, Trình Loan Loan chọn hai mươi con vịt tinh thần không tồi bỏ vào sọt. Vịt con kêu cạc cạc, tâm tình của nàng bỗng dưng trở nên vui vẻ.

Mới mua vải và vịt, hai trăm văn tiền trên tay nàng cũng đã mau chóng tiêu hết.

Trình Loan Loan trở lại hẻm nhỏ trước, ở thương thành mua sắm món chính.

Số lương thực lần trước nàng nói dối là bán trâm bạc mua được đã sớm ăn sạch. Nếu không phải nàng thường thường bổ sung một ít vào thì cả nhà sợ là sớm đi uống gió Tây Bắc rồi. Ngô Tuệ Nương có hỏi qua vài lần trong nhà sao còn lương thực đều bị nàng kiếm cớ lừa gạt.

May mắn hôm nay kiếm lời chút tiền, bằng không thật sự không biết nên tiếp tục lừa gạt tức phụ đại nhi tử đơn thuần như thế nào nữa.

Nàng mua ba mươi cân gạo kê, hai mươi cân gạo trắng, hai mươi cân bột mì. Còn có mười cân bột kiều mạch và bột ngô...

Trình Loan Loan còn mua một ít điểm tâm, mấy cục xà phòng thơm, một cây lược gỗ nhỏ và một đôi giày vải nhìn có vẻ quê mùa...

Sau khi số tiền không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia của Trình Loan Loan bị tiêu xài như thế xong thì nàng vẫn còn hơn một trăm mười tám lượng.

Lúc Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu trở về đã thấy trên mặt đất có lương thực, có vải vóc và còn có hai mươi con vịt con kêu cạc cạc.Trấn Hà Khẩu cách trấn Bình An nửa canh giờ.

Trấn Bình An cách thôn Đại Hà hơn một canh giờ.

Mẫu tử ba người không vẫy được xe bò, đi gần hai canh giờ mới thấy núi lớn quen thuộc.

Mà lúc này, mặt trời đã gần xuống núi, hoàng hôn bao phủ thôn Đại Hà, trời chiều màu vỏ quýt phản chiếu lên ruộng lúa, yên tĩnh mà đẹp đẽ.

"Nương Đại Sơn, về muộn vậy?"

"Triệu đại tẩu, nghe nói hôm nay ngươi lên trấn trên bán đồ ăn, buôn bán thế nào?"

Nhóm phụ nhân ngồi nói chuyện phiếm dưới tàng cây hòe to nhìn mẫu tử ba người đi tới, tụ lại hỏi đông hỏi tây.

Trình Loan Loan ra hiệu cho hai nhi tử thu dọn đồ đạc rồi về trước, nàng cười nói: "Làm ít đồ ăn, may mà cuối cùng cũng bán được, lời được mấy đồng bạc, mua cho bọn nhỏ hơn nửa cân thịt để có chút thức ăn mặn."

"Sau khi lương thực ở trấn trên tăng giá, giá thịt cũng tăng vèo vèo, lần trước ta hỏi là hai mươi lăm văn tiền một cân, đắt muốn chết."

"Thịt hai mươi lăm văn tiền một cân mà nương Đại Sơn cũng mua nổi, xem ra thật sự kiếm được không ít."

"Nói cho chúng ta biết xem rốt cuộc buôn bán lời được bao nhiêu bạc?"

Nhóm phụ nhân trời sinh nhiều chuyện, một đám mở to mắt chờ câu trả lời.

"Hôm nay thịt giá ba mươi lăm." Trình Loan Loan thở dài: "Tốn ba mươi lăm văn tiền mới mua được một chút như vậy, ở nhà có sáu người, mỗi người ăn một ít nếm chút mùi vị là được. Toàn bộ số bạc còn lại đều dùng để mua vịt. Không phải có nước rồi sao, nuôi vài con vịt lấy trứng bán, tốt hơn khổ cực làm đồ ăn nhiều."

Có người biết tính toán, tính nhẩm, thịt heo ba mươi lăm văn tiền, hai mươi con vịt ít nhất một trăm văn tiền, nói cách khác, nương Đại Sơn buôn bán một ngày lời hơn một trăm văn tiền.

Mấy phụ nhân ánh mắt sáng rực: "Nương Đại Sơn, ngươi làm đồ ăn gì vậy?"

Trình Loan Loan tiếp tục thở dài: "Chính là cỏ lồng đèn mấy hôm trước bảo bọn nhỏ hái giúp, thoạt nhìn không tốn phí tổn gì cả, lúc làm mới biết phiền toái biết bao nhiêu, chủ yếu là phải nhiều đường, đường đắt bao nhiêu mọi người cũng biết đấy, một cân bốn năm mươi văn tiền, một ngày phải mua một túi đường to nấu thành nước đường bỏ vào, còn phải cho thêm đậu phộng nữa, ăn vào xốp giòn..."

Vẻ mặt của các phụ nhân ở đây trở nên phức tạp, một bát nước không có hương vị gì cho thêm đường đỏ có thể làm cho người ta chảy nước miếng ròng ròng.

Bất kỳ đồ ăn gì, chỉ cần thêm đường đỏ, hương vị sẽ ngon hơn.

Nhưng đường đỏ rất đắt, bảo các nàng ấy dùng đường đỏ làm đồ ngọt đưa lên trấn trên bán, các nàng ấy thật sự không dám cược, lỡ như bán không được thì làm sao.

"Hôm nay ta mua nợ một cân đường đỏ ở cửa hàng, mai còn phải tiếp tục bán đồ ăn để trả nợ."

Trình Loan Loan mở miệng nói: "Ta tiếp tục thu mua cỏ lồng đèn trên núi, hai văn tiền một cân, xin nhờ các vị tẩu tử giúp đỡ."

Vương thẩm vỗ đùi: "Việc này đương nhiên là được, thừa dịp sắc trời còn chưa tối hẳn, ta đưa Đại Mạch lên núi hái một ít đem về."

Một phụ nhân khác nói: "Ta cũng bảo nhi tử nhà ta đi hái một ít đem về, nếu được bảy tám cân, nương Đại Sơn vẫn cần chứ?"

Trình Loan Loan cười nói: "Đương nhiên, thứ này phải dùng nhiều, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu." Nhóm phụ nhân vốn đang nói chuyện phiếm nháy mắt giải tán, sợ lên núi chậm cỏ lồng đèn sẽ bị người khác hái hết.

Trình Loan Loan chậm rãi bước về nhà.

Mình vừa kiếm tiền vừa để các phụ nhân lắm mồm trong thôn này có việc để làm, như vậy sẽ không ghen tỵ với nàng.

Nàng đi vào nhà, Ngô Tuệ Nương đang xử lý thịt heo, chuẩn bị làm thịt kho tàu dựa theo cách làm trước đây. Tay chân nàng lanh lẹ, chỉ chốc lát sau đã cho thịt lên bếp chưng.

Triệu Đại Sơn đang chà xát làm sạch hạt thạch hoa, bận rộn chết đi được, Trình Loan Loan bảo hắn lên nhà chính làm việc, mặc kệ thời đại nào, kỹ thuật nòng cốt cũng không thể để lộ, sau này các bước làm thạch băng đều phải ở buồng trong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi