XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Triệu Nhị Cẩu đang sửa sang lại vườn rau trong nhà, hắn đã làm việc cả ngày, đất trước nhà sau nhà đều đã sửa sang xong rồi, mấy mảnh đất chia làm nhiều mảnh nhỏ, mỗi mảnh trồng một loại rau dưa khác nhau, sau đó tưới nước, bón phân.

Triệu Tam Ngưu đang chẻ củi ở mảnh đất trống trong sân, đây là việc hắn phải làm mỗi ngày. Triệu Tứ Đản đang chơi với mấy con vịt, cho vịt ăn rau dại.

"Nương, con rất thích vịt con." Mắt hắn tỏa sáng: "Vịt con rất thích nước, chúng ta làm ao nước cho vịt con đi."

Trình Loan Loan tìm một mảnh đất trong sân: "Vịt còn nhỏ, để chúng ở đây một thời gian, sau này chúng ta sẽ xây một cái ao lớn."

Mảnh đất nàng muốn mua dưới núi kia chính là vì lấy ao nước đó, nuôi vịt là thứ yếu, kế hoạch tiếp theo của nàng là chuyên môn trồng củ sen, cũng chính là ngọc măng của thời đại này.

Ngọc măng là giống phía nam, sinh trưởng ở thôn Đại Hà không thanh thanh ngon miệng bằng, màu cũng là màu vàng nhạt, nhưng nàng có giống cải tiến ở thương thành nên chất lượng củ sen và hạt sen sẽ không quá kém, nhưng lại không thể quá tốt, nhỡ bị chọn làm cống phẩm sẽ rất mệt.

Thứ này từ trước đến nay đều là cống phẩm, dân bản xứ phía nam ăn không khó, nhưng ở nơi khác, chỉ có những người ở vị trí cao trong cung và một vài hoàng thân quốc thích mới có tư cách ăn một miếng.

Nếu nàng trồng và bán được, chuyên môn bán cho quyền quý trong triều thì chính là một vụ kinh doanh lãi to.

Kiếp trước nàng từng đi qua Tây hồ, nơi chuyên trồng hoa sen cảnh, một hồ sen lớn như vậy ước chừng khoảng sáu bảy vạn mẫu, phong cảnh mùa sen nở rộ rất đẹp.

Nếu nàng có một hồ sen thuộc về mình, ở trong thôn cả đời cũng được, ngắm hoa uống trà nghe tiếng mưa rơi là chuyện vui lớn nhất đời người.

Nhưng nàng bây giờ ngay cả ba mươi mẫu ruộng cũng không mua nổi.

Trách nhiệm nặng nề, đường còn dài, trách nhiệm nặng nề, đường còn dài!

Khi những tia nắng cuối cùng còn chưa tan biến, rốt cuộc thịt kho tàu cũng chín, gần một cân thịt được hơn nửa bát, ngửi thấy hương vị ngọt ngào ngon miệng, ăn vào chỉ hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.

Nháy mắt thịt kho tàu đã bị ăn sạch, mỗi người một thìa nước kho, trộn với cơm tẻ, quả thật là hương vị ngon nhất trên thế giới.

Sau khi ăn uống no say, Trình Loan Loan lấy một cái bánh ngọt từ trong giỏ ra: "Tứ Đản, đem về cho con này, cầm ăn đi."

Triệu Tứ Đản vui muốn chết: "Nương, ngài thật tốt, người con thích nhất chính là nương."

Hắn cẩn thận bóc lớp bọc ngoài, bánh xốp thơm phức, còn chưa ăn miếng nào đã nghe thấy tiếng nuốt nước miếng ừng ực bên cạnh.

Hắn sợ dáng vẻ như sói đói của ba ca ca, vội vàng giấu bánh ngọt vào trong tay áo.

Trình Loan Loan bật cười, tiếp tục lấy trong giỏ ra: "Mỗi người đều có một cái, Tuệ Nương cũng có, ăn phần của mình đi, không được giành của người khác."

Triệu Đại Sơn gãi gãi ót: "Nương, con lớn vậy rồi, không ăn bánh ngọt."

Trình Loan Loan lấy bánh ngọt trong tay hắn nhét vào trong tay Ngô Tuệ Nương: "Nam nhân của con không ăn thì con ăn đi, không được để thừa."

Từ nhỏ đến lớn Ngô Tuệ Nương chưa nếm qua loại bánh ngọt mua từ trấn trên này, tay nàng ấy hơi run nhận lấy bánh ngọt, nghẹn ngào trịnh trọng nói: "Cám ơn nương...."

Nàng ấy nhất định phải hiếu thuận với mẹ chồng, phụng dưỡng mẹ chồng cho đến lúc bà qua đời.

Trình Loan Loan tiếp tục lấy đồ trong giỏ, người trong nhà này đều là người chưa từng cầm bạc, không hề có khái niệm về sức mua của đồng tiền, cho nên nàng mượn gió bẻ măng cũng không thấy áp lực gì, đồ trong giỏ cứ như là lấy không hết.

"Đưa hết lương thực vào trong khóa lại đi, đừng để người khác thấy, còn có vải vóc này, mỗi người có thể may một bộ quần áo mới, vải vụn dư lại làm quần áo mặc trong."

Đừng tưởng rằng nàng không biết, trong nhà ngoài con dâu cả, bốn tiểu tử kia đều không mặc quần áo lót, chỉ mặc một cái quần ngoài, nếu quần bị rách sẽ lộ mông, quả thật không nỡ nhìn.

"Bốn đứa các con tự chọn màu cho mình đi." Trình Loan Loan cầm lấy mảnh vải màu hồng nhạt và màu vàng đất, nàng thích hồng nhạt hơn, nhưng rốt cuộc ở tuổi này, nàng cũng không thể không biết ngượng mà mặt dày cưa sừng làm nghé: "Ta lấy màu vàng đất, Tuệ Nương tự may cho mình một bộ màu hồng nhạt đi, mặc vào dịu dàng mềm mại...."

Ánh mắt Ngô Tuệ Nương đột nhiên trợn tròn.

Quần áo màu hồng nhạt là cho tiểu cô nương năm, sáu tuổi mặc, một phụ nhân như nàng mặc thì thành dáng vẻ gì chứ, nhưng lời của mẹ chồng, nàng không dám phản bác.

Khi người một nhà đang phân chia vải vóc, có âm thanh vang lên từ cửa nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi