CHƯƠNG 136
Ngay cả trưởng thôn Trương Cao Ân đã biết rõ chuyện, nhưng khi nhìn thấy chiến trận này thì cũng không khỏi giật mình.
Trong lòng nghĩ thầm, rốt cuộc là nha đầu Ly hái thuốc gì mà lại có thể bán ra nhiều bạc rồi xây một ngôi nhà to như thế?
“Trưởng thôn, rốt cuộc là ai đã mua mảnh đất này vậy?” Có thôn dân nhích lại gần, nhịn không được mà hỏi thăm.
Trương Cao Ân nghe vậy liền thu hồi suy nghĩ, không trả lời thôn dân đó, chỉ nói: “Không chịu đi lên trên núi hái thêm đồ, ở đây nghe ngóng chuyện người khác làm cái gì?”
Thôn dân cười gượng vài tiếng, không còn hỏi nữa mà bắt đầu đi lên núi, chỉ là vừa đi vừa quay đầu nhìn công trường ở phía bên kia, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trương Cao Ân thấy người đi rồi, bèn đi vào nhà Lưu Ly.
Lưu Ly thấy trưởng thôn tới thì liền rót cho ông ta một ly trà hoa cúc có trộn với chút nước linh tuyền.
Đám thôn dân cũng không biết có thể dùng hoa cúc pha trà, đây cũng là lần đầu tiên mà Trương Cao Ân nhìn thấy, không khỏi tò mò uống một ngụm.
Lúc uống vào, có một mùi vị đắng đặc thù của hoa cúc, nhưng dư vị lại thơm ngát, giống như đè xuống lửa khô trong lòng, mang đến cho người ta một loại trải nghiệm diệu kỳ.
“Trà ngon.” Trương Cao Ân vui vẻ, nhịn không được mà tu ừng ực.
“Ly, trà này của con làm thế nào vậy?” Trương Cao Ân tò mò hỏi.
Hoa cúc được trồng khắp núi đồi, nhưng không có người nào nghĩ đến chuyện dùng nó để pha trà, cũng không có người nào biết hoa cúc lại có mùi vị ngon như thế.
Lưu Ly thấy trưởng thôn tò mò như thế, cô không khỏi ngạc nhiên: “Trưởng thôn gia gia, bình thường mọi người không cần dùng hoa cúc pha trà hả?”
Cô thấy cả ngọn núi đều là hoa cúc dại, cho nên tùy tiện hái một ít phơi khô dùng để pha trà, cô không ngờ rằng trưởng thôn lại không biết hoa cúc có thể pha trà.
Trương Cao Ân nghe xong thì không khỏi sững sờ, chẳng lẽ ông ta phải biết à?
Nhưng mà biết bao nhiêu đời ở thôn Đại Vĩ, không có ai dùng hoa cúc để pha trà hết.
Đương nhiên, Lưu Ly nhìn thấy biểu cảm của Trương Cao Ân, cũng dựa vào nét mặt của ông ta mà cô biết được đáp án. Ngay lập tức, trong đầu Lưu Ly liền xuất hiện bốn chữ cơ hội kinh doanh.
“Trưởng thôn gia gia cảm thấy trà hoa cúc này có ngon không?” Lưu Ly hỏi.
Trương Cao Ân gật đầu: “Nó ngon hơn nhiều so với trà mà ông mua ở trên trấn.”
Người bình thường không mua nổi trà, nhưng nhà trưởng thôn lại có lá trà, đương nhiên lá trà đó cũng chính là loại trà thô thuộc hàng kém nhất.
Mà trà hoa cúc trước mặt Trương Cao Ân cảm thấy uống ngon hơn loại trà ngon mà nhiều năm trước ông ta đã từng uống, càng khiến con người yêu thích.
“Vậy thì trưởng thôn gia gia, ông cảm thấy nếu như mang trà hoa cúc đi bán, có người nào đồng ý mua không?” Lưu Ly hỏi.
Trưởng thôn nghe xong, hai mắt sáng lên, nhìn Lưu Ly, chỉ cảm thấy Lưu Ly vậy mà lại đã nghĩ đến mua bán kiếm tiền, lúc này mới nói: “Đương nhiên là có người mua rồi.”
Nghe nói như thế, Lưu Ly xem như là phổ cập công dụng của trà hoa cúc cho Trương Cao Ân nghe: “Trưởng thôn gia gia, ông đừng xem thường trà hoa cúc này nha, nó có thể xua tan đi cái nóng, giải độc gan, sáng mắt, có công dụng thanh nhiệt giải độc, mùa thu uống trà hoa cúc còn có thể giải khát.”