CHƯƠNG 137
Trưởng thôn nghe thấy trà hoa cúc lại có công dụng như thế thì có hơi sững sờ.
Hóa ra cái thứ mà cả đồi núi đều có lại có tác dụng nhiều như thế.
Nghĩ tới bình thường hoa cúc chỉ để cho mọi người nhìn nó nở hoa rồi tàn, lãng phí như thế, Trương Cao Ân ruột đau như cắt.
Nghĩ đến đây, Trương Cao Ân không khỏi thở dài: “Vẫn là Ly có năng lực.” Biết nhiều như thế, nếu như đây là nam nhi, có lẽ là tạo hóa không cạn.
Nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại, bây giờ Lưu Ly như thế hình, như cũng là tạo hóa ưu ái.
Chỉ là đáng tiếc mấy năm qua cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Lưu Ly không biết trong lòng Trương Cao Ân đang suy nghĩ cái gì: “Vậy thì để cháu chỉ cách làm trà hoa cúc cho trưởng thôn gia gia, để nhà trưởng thôn gia gia có thể mua bán cái này, trưởng thôn gia gia cảm thấy như thế nào?”
Mặc dù trà hoa cúc có thể bán lấy tiền, nhưng mà nghề để bán lấy tiền có rất nhiều, một mình cô không có khả năng lo nhiều chuyện như thế, không có cách nào đảm đương nhiều việc, vậy thì không bằng tặng cho trưởng thôn đối xử với cô khá tốt, cũng có thể có một mối quan hệ tốt đẹp.
Trương Cao Ân nghe thấy Lưu Ly nói như vậy, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó vội vàng xua tay: “Không được, làm như vậy sao được chứ?”
Mặc dù Trương Cao Ân dao động rồi, nhưng ông ta là người sống ngay thẳng, cho nên không đồng ý chiếm lợi của Lưu Ly.
“Trước tiên trưởng thôn gia gia đừng vội từ chối.” Đối với việc Trương Cao Ân từ chối, Lưu Ly không hề bất ngờ chút nào: “Chỉ trưởng thôn gia gia làm trà hoa cúc cũng không phải là cháu dạy không công, bên phía nhà trưởng thôn gia gia bỏ tiền bỏ lực, cháu góp vốn bằng cách dạy, chỉ lấy hai phần lợi nhuận là được rồi.”
Hoa cúc mọc đầy trên núi, chỉ lấy hai phần lời là đã không ít.
Chờ đến lúc mùa xuân có hoa nhiều hơn, còn có thể làm thêm trà hoa nhài.
Trương Cao Ân không biết cái gì gọi là góp vốn, nhưng vẫn hiểu ý tứ của Lưu Ly.
Nói thật, mặc dù nhà Trương Cao Ân được lợp bằng gạch, đúng là giàu có hơn so với người trong thôn, nhưng mà trong nhà có nhiều miệng ăn, thật ra thì cuộc sống ngày thường cũng khá căng thẳng.
Cũng chính vì vậy mà bây giờ người trong nhà Trương Cao Ân đều đang bận rộn ở trên núi, chỉ trông cậy vào chút tiền có thể kiếm từ Lưu Ly.
Cho nên đối với đề nghị mà Lưu Ly đã nói, nói Trương Cao Ân không dao động là giả.
Nhưng mà chuyện này như một cái bánh rơi xuống từ trên trời, trong lúc nhất thời, Trương Cao Ân thật sự không biết phải làm sao.
Còn không phải là bánh từ trên trời rơi xuống à? Nếu như không phải bánh từ trên trời rơi xuống, thế thì sao chuyện kiếm tiền tốt như thế này, Ly lại tìm mình?
Thấy Trương Cao Ân còn đang do dự, Lưu Ly không ngừng khuyên nhủ: “Trưởng thôn gia gia, ông cũng đã thấy rồi đó, cháu thật sự rất bận, sau này tác phường ấy được xây dựng, cháu đã bận lại càng thêm bận, thật sự không có cách nào quan tâm đến chuyện mua bán trà hoa cúc. Nếu như ông không giúp cháu, vậy thì coi như hoa cúc đã bị lãng phí rồi.”
Làm sao Trương Cao Ân nghe không hiểu lời nói này của Lưu Ly là đang lấy cớ, dù sao nếu như cô thật sự bận rộn không thể quan tâm tới, muốn tìm người còn không phải là dễ à?
Chỉ có điều cô cố ý nói như vậy là vì để mình đồng ý thôi.