XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 138

Nếu là người ngoài, Trương Cao Ân sẽ nghĩ có phải là người đó đang tính toán gì mình, nhưng là Lưu Ly thì Trương Cao Ân sẽ không nghĩ như vậy.

Bởi vì Trương Cao Ân cảm thấy với đôi mắt nhìn người hơn nửa đời người, bây giờ nhìn Lưu Ly, biết Lưu Ly là người có phúc phận. Mặc dù cái chức trưởng thôn này có chút quyền lợi, nhưng mà nói thật thì chẳng có bao nhiêu.

Cuối cùng, Trương Cao Ân đã gật đầu.

Chỉ là Trương Cao Ân lại chủ động nhường lại: “Ông đồng ý thì được đó, nhưng mà lợi nhuận không thể chia như vậy được, chia năm năm đi, hai người chúng ta mỗi người một nửa.”

“Như thế này đi trưởng thôn gia gia, ông bảy cháu ba.” Đối với việc Trương Cao Ân chủ động nhường lợi, cô vẫn rất cảm động. Dù sao thì thời đại nào đi nữa thì con người luôn lấy lợi ích riêng làm đầu, có được bao nhiêu người chủ động nhường lợi cơ chứ?

Thấy Trương Cao Ân nhíu mày, Lưu Ly trực tiếp quyết định: “Chuyện này cứ quyết định như thế đi, trưởng thôn gia gia không thể tranh với cháu được.”

Thấy thái độ Lưu Ly như thế, Trương Cao Ân biết cho dù có thuyết phục cô thì cũng không thuyết phục được, đành phải gật đầu: “Vậy thì lão đầu tử đây không khách khí chiếm thêm chút lợi lộc của cháu.”

Lưu Ly mỉm cười, cô hẹn chiều nay sẽ đi qua dạy bọn họ cách làm trà hoa cúc, sau đó mới nhớ tới mà hỏi mục đích của Trương Cao Ân: “Trưởng thôn gia gia đến đây tìm cháu có chuyện gì vậy?”

Lưu Ly vừa mới hỏi, Trương Cao Ân lập tức nhớ tới mục đích mà mình đến đây.

“Là như thế này, lúc trước cháu nói là muốn mua ruộng ở trong thôn, hôm nay ông định đến đây hỏi xem cháu có thời gian để đi xem một chút không.”

Đương nhiên, vốn dĩ ông ta đến đây là muốn nói chuyện liên quan đến việc xây nhà ở phía sau.

Ai cũng biết là mọi người trong thôn này rất nghèo, bây giờ Lưu Ly xây nhà như thế, đương nhiên sẽ hấp dẫn lực chú ý.

Bây giờ người trong thôn còn không biết ngôi nhà đó là của Lưu Ly, nhưng nếu như biết rồi, e là bọn họ sẽ ghen đến đỏ mắt, mang đến phiền phức lớn cho Lưu Ly.

Dù sao lúc mọi người bằng bằng nhau thì còn dễ nói, nếu như thua kém quá nhiều, chắc chắn sẽ bị người khác ghét bỏ.

Nhưng mà bây giờ nhìn bộ dạng của Ly, Trương Cao Ân cảm thấy Ly là người biết tính toán, biết là mình đang làm cái gì, cho nên không có ý định nói mấy lời này nữa.

Dù sao đã sống hơn nửa đời người, Trương Cao Ân vẫn biết rất rõ thân là một lão nhân, nếu như nhúng tay vào chuyện của người trẻ tuổi quá mức, vậy thì sẽ bị người đó chán ghét.

Lưu Ly nghe thấy là chuyện mua đất, cô liền gật đầu: “Đúng lúc bây giờ cháu đang rảnh, có thể đi xem.”

Thế là Lưu Ly dặn dò hai đứa bé ở trong phòng Cố Tại Ngôn, sau đó liền đi theo Trương Cao Ân vào trong thôn xem ruộng.

Mười mẫu ruộng khô nằm tít trong thôn, phía trên một ngọn đồi nhỏ cách nhà Trương Trần Thị vài trăm mét.

Đồi núi được khai hoang thành đất khô hình thang, phần lớn ruộng khô được dùng để trồng rau củ, mười mẫu ruộng khô nằm ở phía trong cùng nhất của ruộng bậc thang, nối thành một mảnh trông rất được.

Mà ruộng nước thì ở xa hơn, từ phía ruộng bậc thang nhìn xa xa là một vùng đồng bằng, bởi vì mùa thu vừa mới thu hoạch xong, cho nên khô héo một mảnh.

Mà ruộng nước nằm ở chỗ xa nhất, ngay thượng nguồn sông ở cửa thôn, rất thuận tiện cho việc tưới tiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi