CHƯƠNG 273
Mà Cát Thành Đông cũng chuẩn bị dựa trên đặc điểm đó của những người này để chuyển vụ án đi, chỉ cần vụ án được khép lại mà không dính dáng đến Quảng An Hầu, ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì.
Không những sẽ không bị gì, mà còn có công.
Vụ án buôn người lớn vậy, nếu không liên quan đến hoàng thân quốc thích, chỉ cần ông ta phá được án này thì ông ta sẽ có thể thăng quan tiến chức, phát tài phát lộc.
Tuy nhiên, tính một đằng ra một nẻo.
Cát Thành Đông vừa hỏi, cả đám người Trương Tiến Danh đã nhận tội, thời gian, địa điểm, nhân vật, gần như giống với những gì các nạn nhân nói.
Ngoài ra, Trương Tiến Danh còn khai tới nơi tới chốn, nói tất cả những gì nên nói và không nên nói, kể cả việc chủ nhân đứng sau đường dây này là Quảng An Hầu.
Cát Thành Đông chỉ cảm thấy trán ong ong một trận, muốn chửi người.
Muốn bịt miệng tên ngốc Trương Tiến Danh lại này.
Nhưng, mọi thứ đã quá muộn.
“Điêu mồm, Bổn Hầu làm việc kín đáo như vậy, sao ngươi có thể biết ta là chủ nhân phía sau ngươi?”
Ngay khi Trương Tiến Danh đang giải thích toàn bộ, giọng nói hổn hển của Mục Tân Thành vang lên từ phía bên kia.
Mọi người nghe theo thanh âm, nhìn thấy trong góc công đường có một bao bố, bởi vì vị trí khá tối, nếu không nhìn kỹ, có lẽ sẽ bỏ qua cái bao bố đó.
Chỉ là, cái bao bố đó được đặt ở đó khi nào?
Với lại, người trong bao tự xưng là Bổn Hầu?
Chẳng lẽ Quảng An Hầu ở trong bao bố?
Không chỉ những người vây xem, mà cả Cát Thành Đông sắc mặt cũng kinh hoàng.
Không dám chậm trễ, Cát Thành Đông nhanh chóng bảo nha dịch cởi bỏ bao bố.
Bao bố đã được cởi ra, khuôn mặt giận dữ của Mục Tân Thành nhoi ra từ bao bố.
Thấy vậy, Cát Thành Đông sợ hãi đến mức suýt ngã xuống gầm ghế.
Khi Mục Tân Thành nhìn thấy lại ánh sáng mặt trời, nhận ra tình hình trước mắt, sắc mặt ông ta trở nên tái đi.
Ông ta vẫn luôn hôn mê, khi tỉnh dậy dù rất tức giận vì phát hiện mình đang ở trong bao bố, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc và những lời buộc tội kia, ông ta vô thức phản bác lại.
Không ngờ rằng ở đây có nhiều người như vậy.
Vậy tất cả những gì ông ta làm không phải đã …
Càng nghĩ, sắc mặt của Mục Tân Thành càng trở nên khó coi.
Ông ta dám làm những chuyện đó nhưng không có nghĩa là ông ta dám làm lớn chuyện, dù sao trong triều vẫn còn một vị Nhiếp Chính Vương.
Tuy nói Nhiếp Chính Vương mất tích, nhưng ngày nào chưa nghe thấy tin tức hắn ta đã chết, thì ông ta không thể ung dung ngày ấy.
Trong lúc suy nghĩ như vậy, ánh mắt Mục Tân Thành đảo qua tất cả những người có mặt tại đây, trong mắt hiện lên một tia sát ý.