CHƯƠNG 274
Nếu quả không xong, mấy người này không thể lưu lại bất cứ ai.
Ngay khi Mục Tân Thành đang suy nghĩ làm sao để giải quyết những người có mặt hôm nay mà không thu hút sự chú ý, thì ông ta đột nhiên bắt gặp khuôn mặt đeo mặt nạ của Cố Tại Ngôn.
Khi bắt gặp đôi mắt lạnh lùng kia, Mục Tân Thành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, có cảm giác như bản thân bị nhìn thấu.
Mà vào lúc này mọi người không biết rằng họ đã đi ngang qua bờ vực của cái chết, họ chỉ bàng hoàng rằng người trong bao thực sự là Quảng An Hầu.
Hơn nữa, những gì Quảng An Hầu nói vừa rồi, không phải là chứng minh những gì Trương Tiến Danh nói là sự thật sao?
Ôi không, cả một hai trăm vụ án bắt cóc đem bán!
Mọi người có thể nghĩ đến điều này, đương nhiên Cát Thành Đông cũng có thể nghĩ ra.
Cát Thành Đông chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Mọi chuyện đã đến nước này, ông ta phải làm sao?
“Các đại nhân, bọn chúng đang vu oan giá hoạ. Bổn Hầu trước giờ chưa từng làm những chuyện này. Xin Các đại nhân minh xét.”
Ngay khi Cát Thành Đông không biết phải làm gì, thì Mục Tân Thành đã mở miệng, khi nói ra những lời này, sắc mặt của Mục Tân Thành hung tợn nham hiểm, thân hình thẳng tắp, giữ tư thái cao cao tại thượng.
Cát Thành Đông xuôi theo, lập tức phụ hoạ: “Đúng vậy, chắc chắn bọn chúng đang vu oan giá hoạ, người đâu, lôi những người này ra, mỗi người đánh năm mươi đại bản, bản quan muốn xem thử bọn chúng có nói thật không.”
Ngay khi Cát Thành Đông vừa dứt lời, vẻ mặt của tất cả những người đang quỳ trong công đường đều thay đổi.
Đánh năm mươi đại bản thì còn đường sống à?
Sắc mặt Lưu Ly cũng sa sầm xuống, xem ra vị tri phủ này muốn bao che trắng trợn.
“Bổn quan không biết là Các Tri Phủ lại kết ấn thế này đấy.”
Mọi người lần theo tiếng nói, nhìn thấy một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, mặc quan phục thêu hình sư tử, sải bước đi vào.
Nhìn thấy người tới, vẻ mặt của Cát Thành Đông và Mục Tân Thành đều thay đổi.
Cát Thành Đông sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi cái án, hành lễ với người tới.
“Hạ quan ra mắt tuần phủ đại nhân.”
Người đến là Hạng Lưu Dương, tuần phủ phụ trách hai châu Ung và Lương.
Hạng Lưu Dương lạnh lùng liếc nhìn Cát Thành Đông, sau đó lướt qua Cát Thành Đông, bước đến sau án và ngồi xuống.
Cát Thành Đông run rẩy vì sợ hãi, bị doạ tới mức toát mồ hôi lạnh, nhưng chỉ có thể duy trì tư thế hành lễ.
Hạng Lưu Dương dường như đã quên mất Cát Thành Đông, hắn nhìn xuống sảnh đường, liếc nhìn một vòng những người đang đứng, rồi nhìn thẳng vào Lưu Ly.
Quả thật là thiên tư tuyệt sắc.
Nhưng, một nơi như kinh thành mỹ nữ thế nào mà chẳng có? Nếu chỉ dựa vào khuôn mặt này thì cô gái này không đủ để khiến vạn tuế ra hoa được, nói ra hắn cũng chẳng tin.