XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 299

Nói xong, lá thư kia bay đến chân hoàng hậu.

Nhìn lá thư dưới chân, vẻ mặt hoàng hậu trở nên vô cùng khó coi.

Sao lại có lý lẽ này, đây không phải ném bộ mặt hoàng hậu của một nước như bà ta xuống đất rồi giẫm lên sao?

Mục hoàng hậu đứng thẳng eo, không có ý định nhặt lá thư kia.

Người kia đứng ở cửa cũng không vội, chỉ thờ ơ nói: “Hoàng hậu đã không xem, vậy Tiểu nhân đi đây, hi vọng hoàng hậu nương nương đừng hối hận.”

Nghe thấy vậy, trong lòng Mục hoàng hậu có một linh cảm không được tốt, đang định hỏi người kia có ý gì, thì người kia đã quay người muốn rời đi.

“Đợi đã!” Mục hoàng hậu hoảng loạn gọi người kia lại.

Người kia dừng lại, nhưng không quay người lại.

Mục hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, trong mắt mang theo sự căm hận và oan ức, nhục nhã, nhưng cuối cùng vẫn cúi người nhặt lá thư trên mặt đất lên.

Giây phút cúi người xuống, Mục hoàng hậu chỉ cảm thấy trên mặt bà ta đau rát.

Bà ta đã hoàn toàn mất hết mặt mũi.

Cố Tại Ngôn!

Trong lòng Mục hoàng hậu gào thét cái tên này, hận không thể băm vằm người này thành trăm nghìn mảnh.

Nhưng, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, khuôn mặt vốn có chút trắng của Mục hoàng hậu đột nhiên trở nên trắng bệch.

Giây tiếp theo, Mục hoàng hậu tức giận xé rách lá thư trong tay.

“Hoàng hậu đừng gấp, người xé lá thư này thì vẫn còn những lá thư khác.” Người kia không biết quay người lại từ lúc nào, từ trong lòng móc ra một lá thư y hệt: “Hoàng hậu nương nương cứ yên tâm, trong tay Nhiếp Chính Vương của chúng tôi còn rất nhiều.”

Mục hoàng hậu: “…” Đừng gấp? Sao có thể không gấp? Yên tâm? Làm sao có thể yên tâm?

“Nhiếp Chính Vương của chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần hoàng thượng biết ngài ấy ở đâu, cho dù có phải hoàng hậu nương nương tiết lộ ra hay không, thì cũng đều tính lên người hoàng hậu nương nương, thứ trong lá thư này sẽ được chiếu cáo thiên hạ.”

Mục hoàng hậu: “…” Đê tiện, vô sỉ.

Đây chính là muốn bà ta giúp hắn che giấu hành tung!

Bà ta hận không thể bảo hoàng thượng giết chết hắn, sao có thể giúp hắn che giấu?

Nằm mơ! Đừng hòng!

“Nhiếp Chính Vương còn nói, có lẽ hoàng hậu sẽ không nghe lời, có lẽ lựa chọn tuyên bố chuyện này ra ngoài, sau đó hoàng hậu xem lời nói của Tiểu nhân như rắm mà thả ra!”

Mục hoàng hậu: “…” Bà ta nói muốn tuyên bố thứ này ra ngoài lúc nào?

Bà ta không nói!

Hơn nữa, bà ta cũng không dám.

Bây giờ chỉ là những tin đồn đem chuyện mua bán người chĩa về phía bà ta và hoàng nhi, có thể mang đến vấn đề rất lớn cho hoàng nhi, nếu như là sự thật, hoàng nhi của bà ta sao có thể ngồi lên được ngai vàng?

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi