CHƯƠNG 300
Không, không thể!
“Nói với Nhiếp Chính Vương, bổn cung sẽ giúp hắn ta che giấu hành tung.” Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, Mục hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hoàng hậu nương nương nói gì vậy? Nhiếp Chính Vương của chúng tôi không bảo hoàng hậu nương nương giúp che giấu hành tung, tiểu nhân không hề nói câu này.”
Mục hoàng hậu: “…” Bà ta không nói nên lời.
Đúng vậy, người này không nói muốn bà ta che giấu hành tung, nhưng ý tứ trong lời nói không phải là ý này sao?
Đúng là đã được lợi rồi còn khoe mẽ.
Mục hoành hậu rất tức giận, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia rời đi.
Cho dù Mục hoàng hậu rất muốn kêu người bắt người kia lại, nhưng bà ta biết, không thể làm như vậy.
Cuối cùng cơn tức giận trong lòng vẫn chưa hết, hoàng hậu chỉ có thể nổi giận đập nát hết những thứ ở trong điện.
Sau khi bình tĩnh lại, Mục hoàng hậu vội vàng ra lệnh cho người đi đến Lương Châu.
Cố Tại Ngôn nói không để cho hoàng thượng biết được tin tức của hắn, nhưng không nói bà ta không thể chú ý đến động tĩnh của hắn.
Dám uy hiếp bà ta như vậy, sớm muộn gì bà ta cũng để cho hắn biết cái gì là hối hận!
Dưới đáy mắt Mục hoàng hậu, tràn đầy sự hung ác.
….
Những chuyện ở trong cung này, Lưu Ly không hề biết, thậm chí cô còn không biết tin Mục Tân Thành đã chết.
Trở về thôn đã mấy ngày rồi, nhưng mấy ngày nay cô rất bận.
Vừa phải xử lý những đống hạt thông kia, vừa phải dành thời gian đi vào trong sơn cốc để trồng rau, còn phải thu gom nấm và làm bao nấm, chuẩn bị đưa việc trồng nấm vào những công việc trong một ngày.
Đúng lúc lão Trần đến để giao nhà, cô còn phải hẹn thợ mộc đến để làm đồ đạc trong nhà, đúng là bận đến mức hận không thể phân thân ra để làm.
Còn về hai đứa bé, Lưu Ly đã giao cho Cố Tại Ngôn trông coi.
Từ sau khi Bình Bình bị cướp, hai đứa bé vô cùng chịu khó, chăm chỉ học võ, có lúc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hai đứa nhỏ Lưu Ly lại cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không ngăn cản.
Mà mấy ngày nay trong thôn không có ai đến tìm cô để nhắc về chuyện muốn trồng rau cùng với cô, điều này khiến cô ít nhiều cũng có chút thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự đoán.
Dù sao mỗi người đều tránh những nguy hiểm do những sự vật không biết gây ra.
Ngược lại sau khi dân làng biết có thể bán rơm củi cho cô, những người nhàn rỗi, không làm việc ở nhà cũng đều đi lên núi chặt củi, mới có mấy ngày, rơm củi nhà cô đã chất thành đống cao đến kinh người.
Nếu như là mọi ngày, dân làng sẽ không chặt củi đưa lên trấn để bán, trừ khi thật sự nghèo đến mức không có gì để ăn, dù sao rơm củi vừa nặng lại còn không đáng tiền, trấn lại còn xa.
Nhưng nếu như ở trước cửa nhà có thể bán được rơm củi, hơn nữa số lượng yêu cầu khá nhiều, không có ai là không muốn.
Hôm nay, Lưu Ly đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lúc, Trương Đại Tú đã vội vàng đi đến.
“Chú Đại Tú, xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn thấy dáng vẻ bước đi vội vàng của Trương Đại Tú, Lưu Ly cứ nghĩ là đã xảy ra chuyện gì.