CHƯƠNG 393
Chủ tử đây là muốn đổi cách hành hạ những người này sao?
Nghĩ tới đây, ám vệ 1 không nhịn được mà cho mấy người trên đất ánh mắt đồng cảm.
Khi Cố Tại Ngôn quay về, nhìn thấy trong phòng sau của nhà kho tạm thời có 3 người nằm đó, trên mặt không hề có sự bất ngờ.
“Gọi quan phủ tới.” Sau khi nói ra 4 từ ngắn gọn súc tích, Cố Tại Ngôn xoay người muốn đi ra, không hề có ý lãng phí thời gian ở trên người mấy người đó.
“Chủ tử!”
Ám vệ 2 vội vàng gọi Cố Tại Ngôn muốn rời đi.
Cố Tại Ngôn khựng lại, nhíu mày: “Sao vậy?”
Nếu chút chuyện này cũng không làm được, vậy chứng tỏ mấy ám vệ này của hắn phải rèn lại rồi.
Cố Tại Ngôn vừa nghĩ vậy thì ám vệ 2 cũng chính là Ám Thất đứng thứ 7 trong số ám vệ mở miệng: “Chủ tử, chủ mẫu cô ấy đi lên núi rồi…”
Thấy chủ tử nhà mình thay đổi sắc mặt, Ám Thất lập tức bổ sung: “Chủ tử yên tâm, chủ mẫu có Ám Ngũ đi theo…”
Chỉ là lời của Ám Thất còn chưa nói xong, chủ tử ở trước mắt hắn đã biến mất giống như một cơn gió.
Ám Thất và Ám Bát liếc nhìn nhau, hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự sững sờ…
Lúc này, trong núi.
Sau khi Lưu Ly vào núi, không có tìm kiếm không mục đích, mà đi về phía Bắc.
Dược liệu đầu tiên cô cần tìm tên là Bổ Cốt Thảo, Bổ Cốt Thảo thích tối giỏi chịu lạnh, chủ yếu sinh trưởng ở sườn núi khuất ánh nắng.
Chỉ là Bổ Cốt Thảo rất hiếm thấy, cô cũng chỉ biết ở sườn núi phía Bắc của núi này thích hợp cho Bổ Cốt Thảo sinh trưởng, nhưng rốt cuộc có Bổ Cốt Thảo hay không thì khó nói.
Đương nhiên, Bổ Cốt Thảo là lựa chọn đầu tiên của cô, nếu không tìm được Bổ Cốt Thảo, cô cũng có thể dùng dược liệu khác thay thế.
Mà thuốc dẫn quan trọng của dược liệu khác là xương hổ.
Thời đại này không phải ai cũng biết võ có thể đánh mãnh hổ, thợ săn lão làng lên núi gặp phải hổ cũng rút lui, cho nên xương hổ cũng cực kỳ hiếm, cho dù cô ta tới tiệm thuốc cũng chưa chắc có thể mua được.
Còn kêu cô đánh hổ ư?
Ha, đừng nói đùa, cô nhiều nhất chỉ có thể cho mãnh hổ một bữa ăn no thôi.
Vì tính mạng của người khác mà hy sinh mạng của mình cô không làm được, cô là người tiếc mạng, mạng của người khác là mạng, mạng của cô cũng là mạng.
Huống chi, cô còn có hai đứa con đáng yêu, không cho phép cô làm thánh mẫu.
Cho nên, ở trong tình huống có không gian làm hậu thuẫn, kêu cô lên núi tìm Bổ Cốt Thảo là chuyện duy nhất cô có thể làm.
Chỉ là sau khi tới sườn núi phía Bắc, Lưu Ly lấy ra que đóm và nến, cứ như vậy cầm nến mượn ánh sáng yếu ớt tìm nửa ngày cũng không tìm được Bổ Cốt Thảo.
Vào lúc Lưu Ly chuẩn bị từ bỏ, nơi ánh nến lướt qua, Lưu Ly vừa hay nhìn thấy một khóm Bổ Cốt Thảo.
“Đệch!” Lưu Ly không nhịn được mà văng lời thô tục.
Cô có loại suy nghĩ vận may của mình thật sự quá tốt.
Nếu không tại sao Bổ Cốt Thảo khó tìm như vậy cũng để cô tìm được?