XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 394

Nói không chừng cô muốn tìm xương hổ cũng dễ hơn người bình thường.

Khi Lưu Ly vừa cẩn thận hái Bổ Cốt Thảo, vừa nghĩ như vậy, đằng sau cách đó không xa truyền tới một tiếng hổ gầm.

Lưu Ly: “…” Không phải chứ? Cô không phải thật sự muốn tìm xương hổ đấy!

Cô có Bổ Cốt Thảo, không cần xương hổ, thật đấy!

Lưu Ly chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đông cứng lại, cơ thể cứng ngắc quay lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện tiếng hổ gầm vừa rồi chẳng qua là ảo giác của cô, trên thực tế căn bản không có hổ.

Nhưng vừa quay đầu, cô bèn nhìn thấy một con mãnh hổ ở cách đó không xa, lúc này con hổ đó đang nhìn cô.

Máu hoàn toàn đông lại.

Ôi trời! Phải làm sao đây?

Lưu Ly kêu gào ở trong lòng, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh, giống như thứ cô đối mặt lúc này không phải là một con hổ, mà là một con mèo bình thường.

Ám Ngũ vốn cũng giật mình vì sự xuất hiện của con hổ mà khi nhìn thấy Lưu Ly điềm tĩnh như vậy, trong lòng không khỏi dấy lên vài phần khâm phục.

Dù hắn hiện nay một thân võ nghệ, đột nhiên gặp phải tình cảnh trước mắt, hắn cũng không thể điềm tĩnh như không giống cô.

Không hổ là nữ nhân mà chủ tử nhìn trúng!

Ám Ngũ nghĩ như vậy, vậy mà ma xui quỷ khiến muốn nhìn xem nguyên do Lưu Ly có thể điềm tĩnh như vậy.

Ít nhất, hắn cảm thấy Lưu Ly nhất định có lưu lại chiêu sau, nếu không cũng sẽ không điềm tĩnh như vậy.

Ám Ngũ rất tò mò một thôn cô sẽ ứng phó với hổ như nào, lẽ nào chủ mẫu có thần lực bẩm sinh, có thể đối quyết với hổ?

Có suy nghĩ này, Ám Ngũ không có ý muốn nhúc nhích, chỉ nhìn Lưu Ly chằm chằm, không muốn bỏ sót một chi tiết nào.

Điều có thể nghĩ là nếu Lưu Ly biết suy nghĩ này của Ám Ngũ, nhất định sẽ tức giận mà nhốt Ám Ngũ vào trong chuồng có năm con hổ.

Điều đáng tiếc là cô không những không biết suy nghĩ của Ám Ngủ, còn căn bản không biết có người đi theo cô.

Lưu Ly nhìn con hổ, hổ không động, cô cũng không động, nhưng chuẩn bị đi vào không gian bất cứ lúc nào.

Sau khi nhìn nhau khoảng hai giây, con hổ đã di chuyển.

Ý niệm của Lưu Ly cũng động…

Động rồi?

Tại sao không đi vào được không gian?

Vẻ mặt điềm tĩnh của Lưu Ly đột nhiên trở nên không điềm tĩnh được nữa.

Mẹ kiếp, lúc mấu chốt này, cô vậy mà không đi vào được không gian linh tuyền.

Rốt cuộc là như nào Lưu Ly cũng không thể nghĩ nhiều, ánh mắt cũng trở nên sợ hãi, dưới chân lại không nhúc nhích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi