CHƯƠNG 396
Còn chưa kịp có phản ứng tiếp theo, Cố Tại Ngôn đã ôm cô vào lòng.
Rất chặt, khiến cô có chút không thở được.
Nhưng lúc này cô lại không muốn giãy khỏi vòng ôm nay.
Hơn nữa cô cũng không muốn giãy ra.
Bởi vì, chân của cô đã mềm nhũn.
Cũng vào lúc này cô mới cảm nhận được áo của mình ướt đẫm, mà cái ôm này cho cô cảm giác an toàn chưa từng có.
Thời gian dường như dừng ở lúc này.
Hô hấp của hai người đều từ gấp gáp biến thành bình ổn, nhưng không ai mở miệng nói chuyện vào lúc này.
Cố Tại Ngôn cảm thấy, khi ôm cô, hắn có cảm giác mất lại có được một cách sâu sắc.
Một lúc sau, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Xuống núi thôi.” Giọng nói rất bình thản.
“Ừ.” Lưu Ly càng bình tĩnh đáp lại.
Chỉ là bầu không khí đó giữa hai người lại thoát ra sự ám muội trầm mặc.
Cố Tại Ngôn buông Lưu Ly ra, xoay người chuẩn bị đi trước.
“Đợi đã!” Lưu Ly gọi Cố Tại Ngôn lại: “Xương hổ da hổ không thể lãng phí.”
Xương hổ là đồ tốt, da hổ càng đáng không ít tiền, bây giờ cứ ném ở đây thật là đáng tiếc.
Thấy Lưu Ly lúc này vẫn muốn kiếm tiền, Cố Tại Ngôn cũng không nói gì, xoay người khuỵu xuống ở trước mặt con hổ, khi đang muốn ra tay, Lưu Ly gọi hắn lại: “Đợi đã.”
Nói xong Lưu Ly từ trong tay áo lắc một cái, từ bên trong rút ra một viên thuốc giải độc đưa cho Cố Tại Ngôn.
Chỉ là còn chưa đợi Lưu Ly nói rõ thuốc này là gì, Cố Tại Ngôn đã nhanh chóng nhận lấy, trực tiếp nuốt xuống.
Sự tin tưởng dứt khoát này của Cố Tại Ngôn khiến vẻ mặt của Lưu Ly có hơi sững sờ, chỉ ngây ra nhìn Cố Tại Ngôn rút ra con dao đâm trên cổ của con hổ, sau đó trầm mặc mà lại dứt khoát lột da róc xương của con hổ.
Vào lúc này, trong lòng Lưu Ly dấy lên một loại cảm giác ngọt ngào.
Một nam nhân hoàn toàn tin tưởng mình như vậy, hình như thích hắn cũng không lỗ.
Trong bóng tối, khóe miệng của Lưu Ly nhếch lên.
“Mau đi thôi, mùi máu tanh ở đây sẽ thu hút dã thú khác tới.” Cố Tại Ngôn cầm da hổ xương hổ lên, vẻ mặt có vài phần nghiêm nghị.
Giống như ứng nghiệm với lời của Cố Tại Ngôn, hắn vừa dứt lời, cách đó không xa truyền tới tiếng sói kêu.
Lưu Ly vô thức dựa sát hai bước về phía Cố Tại Ngôn, vẻ mặt có hơi căng thẳng.
Hết cách, cô sinh sống ở xã hội hiện đại, thật sự không có can đảm và kinh nghiệm đối phó với mãnh thú ở nơi hoang dã.