XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 397

Động tác của Lưu Ly Cố Tại Ngôn nhìn thấy, Cố Tại Ngôn lại không nói gì cả, trực tiếp dùng bàn tay sạch sẽ còn lại nắm tay của Lưu Ly, dẫn Lưu Ly đi xuống núi.

Cả đoạn đường xuống núi, hai người không nói gì, nhưng lại có một loại cảm giác tuế nguyệt tĩnh hảo.

Chỉ sau khi xuống núi, Lưu Ly mới nhớ tới Lưu Tiểu Cúc ở trong căn nhà tranh, loại cảm giác tuyệt vời đó biến mất, thay vào đó là sự nặng nề.

“Bên phía Tiểu Cúc khá nguy hiểm, bên này còn phải nhờ huynh giúp rồi.” Cố Tại Ngôn dặn dò.

“Vốn là chuyện nên làm.” Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly với vẻ nghiêm túc, giọng điệu rất chắc nịch.

Tự dưng, Lưu Ly bị nhìn mà tim đập nhanh, có loại linh hồn sắp bị đôi mắt đó hút vào.

“Tôi đi trước đây.” Lưu Ly có một loại cảm giác hoảng hốt muốn bỏ chạy.

Nhưng chạy hai bước lại dừng lại.

Chỉ là Lưu Ly còn chưa xoay người, còn chưa nói chuyện thì lại nhếch khóe miệng.

Loại cảm giác này, rất vi diệu, nhưng cô không thể phủ nhận, cô rất thích.

Giống như người một nhà.

Lưu Ly đi rồi, trong mắt Cố Tại Ngôn mang theo chút dịu dàng dõi mắt theo Lưu Ly rời khỏi mình.

Cho tới khi bóng người của Lưu Ly hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hắn, tất cả sự dịu dàng trong mắt Cố Tại Ngôn đều tan biến, bị sự lạnh lẽo thay thế.

“Đi ra.” Giọng nói lạnh lẽo, giống như Tu La địa ngục.

Ám Ngũ run rẩy từ trong bóng tối hiện thân, trực tiếp quỳ xuống: “Chủ tử, là thuộc hạ thất trách, xin chủ tử trừng phạt.”

Nếu chủ tử không tới kịp, hắn cũng không tưởng tượng được sẽ có hậu quả như nào.

Dù chủ tử bắt hắn chết bây giờ, hắn cũng không thể rửa sạch tội của mình.

Tuy trong lòng sợ hãi lửa giận của chủ tử, nhưng thái độ nhận sai của Ám Ngũ lại rất tốt.

“Thất trách, vậy ngươi nói xem, ngươi thất trách ở đâu?” Cố Tại Ngôn nhìn Ám Ngũ, khí lạnh xung quanh khiến Ám Ngũ lạnh tới rùng mình.

“Thuộc hạ chưa tận trách nhiệm bảo vệ chủ mẫu.” Ám Ngũ nuốt vị tanh ngọt ở cổ họng, nói như vậy.

Hắn đi theo ở đằng sau chủ mẫu, với năng lực của hắn đối phó một con hổ căn bản không có vấn đề gì.

Nhưng hắn vẫn để chủ mẫu rơi vào nguy hiểm.

Ám Thất Ám Bát chạy tới, nhìn thấy cảnh này, rất muốn cầu xin cho Ám Ngũ, nhưng tính tình của chủ tử bọn họ lại rất rõ, cho nên lời cầu xin tới cửa miệng, hai người lại nuốt xuống, lại quỳ ở bên cạnh Ám Ngũ.

“Ám Ngũ, ngươi có biết, bên cạnh bản vương không cần ám vệ vô dụng không?” Cố Tại Ngôn không có hết giận.

Sự việc liên quan tới Lưu Ly, hắn sao có thể hết giận dễ dàng được?

Ám Ngũ nghe vậy, lại có vẻ mặt hoảng sợ: “Chủ tử, xin đừng đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ nguyện lấy cái chết để tạ tội.”

Nói xong, Ám Ngũ không lời hai lời, một chưởng đánh về phía thiên linh cái của mình.

“Đừng—”

Ám Thất Ám Bát không ngờ Ám Ngũ quyết tuyệt như vậy, hai người giật mình thốt lên.

“Bụp” một tiếng, Ám Ngũ ngã xuống đất.

Nhưng bị Cố Tại Ngôn vứt văng một chưởng đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi