XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

Chương 485

Trần lão gia cười yêu thương, xoa xoa đầu Trần Duy: “Đến phòng con đợi đi, đợi người ta tắm rửa sạch sẽ rồi cha sẽ bảo người đưa qua đó.”

Trương Tiểu Muội được tắm rửa rất sạch sẽ, từ trong ra ngoài đều được kỳ cọ mấy lần, làn da mịn màng đều ửng đỏ, cuối cùng còn bị mặc lên bộ quần áo màu đỏ.

Không ai quan tâm cô bé có sợ hay không, trong tiếng ù ù, Trương Tiểu Muội bị dẫn vào trong một căn phòng màu đỏ.

Trong phòng chỉ có cô bé và người mà cô bé sợ hãi trước đó.

Sau đó, những người đầy tớ đều đi hết, Trương Tiểu Muội há miệng muốn hét lên khi Trần Duy chuẩn bị lao về phía cô bé.

Nhưng giọng nói bị mắc kẹt trong cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng a a…

Lúc Lưu Ly đến liền nhìn thấy Trương Tiểu Muội bị một tên ngốc ôm vào trong lòng, y phục đỏ trên người bị xé rách, mà tên ngốc kia đang chuẩn bị ôm Trương Tiểu Muội đến chiếc giường màu đỏ tươi kia.

Cảnh tượng này khiến mắt Lưu Ly lập tức đỏ hoe, cô cắn chặt răng nói: “Tại Lâm, tôi muốn tất cả bọn họ phải trả giá.”

Tại Lâm cũng hoàn hồn lại, không nói lời nào, xoay người giật lấy Trương Tiểu Muội về trong tay, sau đó một chân đá bay Trần Duy ra ngoài.

Cơ thể Trần Duy đập gãy một chiếc ghế, sau khi sững sờ mấy giây, Trần Duy bò dậy ngồi trên mặt đất, cuối cùng bật khóc oa oa.

“Oa oa oa, cha ơi, cứu Duy Nhi, có người bắt nạt Duy Nhi, huhuhu…”

Thanh niên mười mấy tuổi rồi lại giống như một đứa trẻ ba tuổi, khóc lóc thảm thiết mà đáng thương.

Nhưng ánh mắt của Lưu Ly và Tại Lâm chỉ có vẻ lạnh lùng.

Mặc dù Trần Duy giống như trẻ con nhưng không vô tội.

Cho dù chỉ có tâm trí của một đứa trẻ ba tuổi nhưng mấy năm nay Trần Duy đã lấy mấy người vợ, người nào cũng tuổi còn rất nhỏ, nhỏ nhất là Tiểu Muội, lớn nhất cũng chỉ mới mười tuổi.

Mà mỗi cô gái đều là bị Trần Duy ngược đãi đến chết.

Thông tin này là do Tại Lâm bảo người đi điều tra sau khi biết được tung tích của Trương Tiểu Muội, lúc hai người đến trước cửa Trần phủ mới biết được thông tin này.

Vì vậy, Tại Lâm mới không hạ thủ lưu tình với Trần Duy mà ánh mắt của Lưu Ly nhìn về phía Trần Duy cũng mang theo sát ý.

Bị hai người đáng sợ nhìn chằm chằm vào, Trần Duy co tròn người lại nhưng vẫn khóc lớn, thế nhưng không có người nào tới giúp.

Lưu Ly không quan tâm tới Trần Duy chỉ quan tâm đến Trương Tiểu Muội sắc mặt tái nhợt mà cô vừa đón lấy từ trong tay Tại Lâm, tay đặt trên mạch của Trương Tiểu Muội.

Thời gian trôi qua, sắc mặt của Lưu Ly u ám.

“Điệp gia, ngươi có thể xử lý giúp không?”Lưu Ly nhìn về phía Tại Lâm.

Tình hình của Trương Tiểu Muội không tốt lắm, mà cô không muốn tất cả mọi người của Điệp gia bao gồm Điệp Trúc Lam sống dễ chịu dù chỉ nửa ngày, vì vậy mới hỏi Tại Lâm.

“Đương nhiên.”Tại Lâm gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi