XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

Chương 486

Chủ mẫu dặn dò, đừng nói là một Điệp gia, cho dù là một trăm, một nghìn Điệp gia, hắn cũng có thể xử lý giúp.

Động vào chủ mẫu, vậy thì những người đó nhất định phải gánh chịu sự trừng phạt đáng phải gánh chịu.

Tại Lâm không vội vàng rời đi mà cởi áo ngoài trên người ra khoác lên người Trương Tiểu Muội đang ở trong vòng tay của Lưu Ly, sau đó cùng Lưu Ly rời khỏi Trần phủ.

Lúc này, Trần gia đang hỗn loạn, mà xung quanh là một mảng yên ắng.

Hai người Lưu Ly vừa mới đi ra khỏi viện của Trần Duy, bèn có hai người nha dịch đến, sau khi chào hỏi xong với hai người, hai nha dịch bèn đi về phía phòng của Trần Duy, không lâu sau liền nghe thấy tiếng hét chói tai kinh hồn của Trần Duy.

Lưu Ly và Tại Lâm không dừng lại, lúc ra đến cửa bèn nhìn thấy mấy tên nha dịch và lính đi tuần, còn có mấy người ăn mặc như thị vệ đã khống chế toàn bộ người nhà họ Trần.

Có một tên nha dịch nhận ra Lưu Ly bèn tiến lên trước nói với Lưu Ly: “Đại nhân bọn ta rất nhanh sẽ tới đây, Lưu nương tử có thể đợi một chút không?”

Hóa ra, trong số những người đang bắt người này, ngoại trừ mấy tên nha dịch vừa vặn đến Trấn Biên Lư làm việc, những lính tuần và thị vệ khác đều là chắp vá tạm thời, lúc này e rằng Quách Tế Chung đã nhận được tin và đang trên đường tới.

“Làm phiền vị đại ca này rồi, tình trạng của đứa nhỏ không tốt, tôi phải đưa đi chữa trị.”Lưu Ly giải thích với sắc mặt hòa dịu.

Nha dịch không ngăn cản, chỉ nói: “Đại nhân bọn ta nhất định sẽ trừng trị những người này theo pháp luật, mong Lưu nương tử yên tâm.”

Lưu Ly chỉ gật đầu với người đó rồi bước ra khỏi Trần phủ.

Bên ngoài cửa Trần phủ, tất cả mọi người của Trương gia ngoại trừ Trương Hạnh Huệ đều đã đến, ai nấy đều đầy vẻ lo lắng đứng chờ ở đó, thường xuyên nhìn vào bên trong Trần phủ.

Nhìn thấy Lưu Ly bế Trương Tiểu Muội ra, tất cả mọi người của Trương gia đều lo lắng vây quanh đến, thế nhưng sau khi nhìn thấy tình trạng bi thảm của Trương Tiểu Muội, mọi người hoặc là tái nhợt sắc mặt hoặc là hai mắt đỏ hoe.

“Đáng chết…” Trương Trần Thị nhìn cháu gái của mình một bên mặt sưng đỏ, một bên mặt tái nhợt, mặc dù trên có khoác áo của Tại Lâm nhưng vẫn có thể nhìn thấy y phục rách nát phía trong, nhất thời đau lòng, sau khi kêu lên một câu như vậy bèn ngất xỉu, cả người ngả về sau, may mà được Trương Nhị Lang kịp thời đỡ lấy.

Mà đôi mắt của Trương Đại Lang nhìn chằm chằm Trương Tiểu Muội, trong mắt tràn đầy oán hận.

Rõ ràng, sự oán hận đó nhắm vào Điệp Trúc Lam hoặc là Điệp gia.

“Ta đi liều mạng với bọn họ!” Trương Đại Lang gầm lên một tiếng và quay người muốn rời đi.

“Chờ đã…” Lưu Ly lên tiếng ngăn lại.

Trương Đại Lang quay đầu lại, vẻ mặt đầy đau khổ: “Lưu Ly muội, cảm ơn muội đã cứu Tiểu Muội, thân thể của Tiểu Muội cũng giao cho muội chăm sóc rồi, ta… lần này ta không thể bỏ qua cho bọn họ như vậy.”

Nghe thấy vậy, Lưu Ly chỉ bình tĩnh nhìn Trương Đại Lang: “Không bảo huynh tha cho ai cả, chỉ là bảo huynh dẫn theo Tại Lâm mà thôi.”

Tại Lâm bước ra và đi về phía Trương Đại Lang.

Trương Đại Lang nhìn Lưu Ly với vẻ cảm kích, xoay người rời đi.

Lúc này Lưu Ly mới nhìn về phía người nhà họ Trương: “Mau đi thôi, tình hình của Tiểu Muội không được lạc quan.”

Nói xong, Lưu Ly dẫn đầu lên xe ngựa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi