XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Trên đường đi, Thời Khanh Lạc nói: "Ta đã thu thập xong tro cốt của sư phụ ta ba đạo đồng khác. Hai ngày nữa chúng ta đến huyện thành nhờ thầy phong thủy giúp tìm một nơi tốt để xây mộ."

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Được rồi.”

Lão đạo sĩ giúp tiểu tức phụ gánh nồi, xây mộ cho ông ta là đúng rồi.

“Ngày mai ta sẽ đến huyện thành để tìm thầy phong thủy.”

Sau khi tìm thấy mỏ đá tiêu, Thời Khanh Lạc bảo Tiêu Hàn Tranh đào trước, trong khi đó nàng đi tới đạo quán tưới nước cho ngô và ớt.

Chờ tưới nước xong, Tiêu Hàn Tranh cõng một giỏ đầy đá tiêu, tay cầm một giỏ đi vào.

Thấy nàng tưới xong còn nhổ cỏ dại: “Nàng đang trồng rau?”

Hắn luôn cảm thấy nàng làm như vậy không chỉ đơn giản là trồng rau.

Trong nhà cũng có nơi để trồng rau, vì sao nàng lại đến đây trồng?

Thời Khanh Lạc không giấu giếm, nháy mắt với Tiêu Hàn Tranh: “Sư phụ của ta để lại một số hạt giống đặc biệt, ta sẽ trồng chúng ở đây, chờ chúng trưởng thành có thể sẽ mang đến bất ngờ lớn, hoặc là lương thực trời ban”

Lão thần tiên hiển linh ở đạo quán, ban cho cây ngô và ớt, thật là một lý do chính đáng!

Cho dù hoàng đế phái người đi điều tra, cũng sẽ không phát hiện được gì, trừ phi hoàng đế xuống dưới đất hỏi lão thần tiên.

Ngô là loại cây lương thực có sản lượng cao, không lựa chọn đất trồng. Thời Khanh Lạc hy vọng về sau loại cây này được phổ biến rộng rãi, bá tánh sẽ được ăn no.

Đối với việc trồng ớt, ngoài lợi ích của việc trồng xen canh với ngô, điểm mấu chốt là Thời Khanh Lạc rất nhớ hương vị của ớt.

Dù ở hiện đại khẩu vị của nàng không tính là quá cay, nhưng bữa ăn hàng ngày của nàng vẫn không thể tách rời ớt.

Nhất cử lưỡng tiện, chỉ cần chờ thời cơ thích hợp để sư phụ hiển linh, nàng sẽ để cho tướng công dâng ngô và ớt cho hoàng đế.

Bằng cách này, hoàng đế sẽ biết tới Tiêu Hàn Tranh, điều này sẽ có lợi cho tương lai thi cử của hắn.

Hơn nữa trong dân gian cũng có danh tiếng, tuy rằng là lão thần tiên đội nồi, nhưng đây không phải do bọn họ phát hiện ra sao?

Bên cạnh đó họ cũng có thể quang minh trồng..

Tiêu Hàn Tranh thấy nàng nháy mắt, lại nghe thấy giọng điệu của nàng, đại khái đoán được nàng chuẩn bị làm gì.

Tuy rằng không biết hạt giống này có gì bất ngờ, nhưng hắn cảm thấy được tiểu tức phụ nhất định sẽ không làm hắn thất vọng.



Hắn không hỏi thêm, cười nói: "Vậy ta chờ xem, sẽ có bất ngờ gì xuất hiện ở chỗ này.”

“Thật ra nếu như nàng muốn để lão thần tiên hiển linh, ta cảm thấy không cần xây mộ, chỉ cần sửa sang lại chủ điện trong đạo quán một chút, lập bài vị trường sinh cho ông ấy, cúng bái tro cốt của ông ấy.”

“Chẳng những chúng ta có thể thường xuyên đốt vàng mã, những người nghe tiếng muốn lên dâng hương bái kiến cũng không thành vấn đề, còn có thể một năm bốn mùa đều hương khói không ngừng.

Hắn lại ý vị thâm trường bổ sung một câu: 'Nói không chừng cách một đoạn thời gian, lão thần tiên lại hiển linh một lần."

Thời Khanh Lạc vừa nghe, mắt sáng rực lên: "Lão Tiêu, chú ý này của huynh rất tốt."


Đại lão chính là đại lão, thông minh như vậy, tiểu tướng công uy vũ!

Đây mới đúng là nhất cử lưỡng tiện

Để cho đạo quán hương khói không ngừng, được người cung phụng tôn kính, nàng cũng sẽ không có gánh nặng trong lòng, tiếp tục cho lão thần tiên này đội nồi, khụ khụ...

Thời Khanh Lạc cùng Tiêu Hàn Tranh đi vào chính điện đổ nát.

Nàng nói: “Ngày mai huynh vẫn cứ mời thầy phong thủy đến xem liệu có thể xây dựng bàn thờ tại chính điện không, nếu được thì mời người đến khởi công.” “Chúng ta sẽ tìm chỗ phong thủy tốt nhất để cung phụng lão thần tiên.”

Đi tìm thầy phong thủy có danh tiếng, hiệu quả sau này sẽ càng tốt hơn.

Nếu đã quyết định thì nên làm một cách hoàn hảo nhất.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Được rồi.”

Sau khi hai người thảo luận xong thì đi ra khỏi đạo quán, Thời Khanh Lạc khóa cửa lại đi xuống núi với một giỏ đá tiêu trên lưng.

Ngày hôm sau, Tiêu Hàn Tranh và tộc trưởng đến huyện thành mua ngọn núi phía sau nhà hiện tại và miếng đất ở đầu thôn.

Ngọn núi này lớn hơn mảnh đất rừng trúc kia, cho nên giá cả cao hơn rất nhiều, tốn ba trăm lượng bạc.

Mảnh đất đầu thôn không đắt, coi như đất hoang, một mẫu tốn bốn lượng bạc, tổng cộng mười mẫu đất, giá bốn mươi lượng.

Tiêu Hàn Tranh tìm được thầy phong thủy nổi tiếng nhất huyện thành, chủ động đến cửa viếng thăm.

Đúng lúc hôm nay Lý tiên sinh rảnh, cũng đã nghe nói chuyện lão đạo trưởng phi thăng thành tiên, nên đồng ý đi với bọn họ về thôn.

Lúc Tiêu Hàn Tranh đi thuê xe ngựa, gặp được Bạch Hủ.

Bạch Hủ cũng rất hứng thú với truyền thuyết của lão đạo trưởng, cho nên muốn cùng đi đến xem một chút.

Tiêu Hàn Tranh không từ chối, vừa vặn đám người có thể ngồi xe ngựa của Bạch gia về thôn, tiết kiệm thời gian và công sức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi