XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thôn dân nghe tin phu thê Tiêu Hàn Tranh nhờ thầy phong thủy xây lại chính điện, chọn địa điểm đặt bài vị, đều rất ủng hộ.

Còn biểu đạt, nếu cần có thể gọi mọi người đến giúp đỡ.

Đối với lão thần tiên, thôn dân mấy thôn đều rất kính sợ.

Mỗi người đều có ấn tượng càng tốt với Thời Khanh Lạc, lão thần tiên yêu thương đứa đồ đề này không uổng phí.

Sau khi trở về thôn, cũng không dừng lại.

Tiêu Hàn Tranh đi gọi Thời Khanh Lạc cùng nhau lên núi.

Bây giờ là thời điểm nóng nhất vào buổi trưa, Thời Khanh Lạc đã nấu xong chè đậu xanh đựng vào thùng gỗ có nắp mà tiểu tướng công làm.

Chuẩn bị chút nữa cho thầy phong thủy uống.

Thật ra bên trong thùng gỗ có một tầng dùng để đựng đồ ăn , một tầng rỗng dùng để đựng băng làm từ đá tiêu, có tác dụng làm lạnh giữ tươi.

Tối hôm qua nàng tình cờ nhắc đến, Tiêu Hàn Tranh thực sự đã làm thùng gỗ có hai tầng cách nhau.

Lúc này nàng mới biết, hắn còn biết nghề mộc, thật là đa tài đa nghệ.

Đặt thùng gỗ vào sọt rồi lại đặt mấy cái bát vào, Thời Khanh Lạc mới lên xe ngựa, đi đến đạo quán.

Đến chân núi, xe ngựa không lên được mà phải tự mình leo lên.

Đạo quán nằm ở lưng chừng núi, lúc leo lên ai cũng toát mồ hôi hột.

Mở cửa bước vào đạo quán, Lý tiên sinh bắt đầu xem phong thủy nơi này.

Bạch Hủ nhìn quanh không thấy gì khác lạ, trong lòng có chút thất vọng.

Hắn ta liên tục quạt mát cho bản thân: “Trời càng ngày càng nóng.”

Nếu biết chỉ có như thế này hắn ta sẽ không đi nữa, chỉ tự làm khổ bản thân.

Thời Khanh Lạc nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta, liền đoán được hắn ta đang nghĩ gì.

Nàng cười thầm: “Nếu hôm nay ngươi không tới, có lẽ ngươi sẽ hối hận.”

Bạch Hủ nhướng mày hỏi: “Tại sao?”

Thời Khanh Lạc ôm thùng gỗ: “Chút nữa ngươi sẽ biết.”

Bạch Hủ: “...” Đáng ghét, hắn ta lại bị nàng lấy đồ ăn ra dụ.

Một lúc sau, Lý tiên sinh quay lại.

Ông chỉ vào chính điện bị hoang tàn, nói với Thời Khanh Lạc: "Vị trí của chính điện sư phụ ngươi chọn là nơi có phong thủy tốt nhất, đây là nơi quy tụ linh khí của trời đất. "

“Ta đoán, có lẽ sư phụ ngươi cũng thấy được chỗ này là một khối bảo địa, cho nên mới xây dựng chính điện ở đây.”

“Cho nên ta kiến nghị, các ngươi cứ sửa lại chính điện ở chỗ này, cung phụng bài vị đi."

Thời Khanh Lạc vui mừng khôn xiết, nói đều vừa ý nàng, quả nhiên dùng tiền mời thầy phong thủy thật không sai.

Nàng gật đầu cảm ơn: “Cám ơn ngài đã chỉ điểm!”

Lời “chỗ này là một khối bảo địa quy tụ linh khí của trời đất” của tiên sinh này phải truyền ra bên ngoài.



Bây giờ có sự khẳng định của thầy phong thủy có tiếng nhất trong huyện thành, tương lai càng danh chính ngôn thuận hơn.

Chỉ có như vậy mới có thể đặt nền móng trước, để sư phụ của nàng “Hiển linh”.

Sau khi xem xong phong thủy, Thời Khanh Lạc mời Lý tiên sinh và Bạch Hủ ngồi xuống nghỉ ngơi ở thiên điện.

Nàng cũng lấy chè đậu xanh ra mời họ uống.

Chè đậu xanh mát lạnh giải nhiệt khiến cả Lý tiên sinh cùng Bạch Hủ đều ngạc nhiên.

Bạch Hủ hỏi: “Ngươi thêm băng vào món chè đậu xanh?”


Thời Khanh Lạc nói thật: “Ta không thêm băng, chẳng qua dùng băng ướt lạnh.”

Nàng mở thùng gỗ nhỏ cho hai người họ xem, bên trong có băng còn chưa tan.

Bạch Hủ lại ngạc nhiên hỏi: “Ngươi lấy mấy khối băng này ở đâu ra?”

Cả nhà hắn ta và Ngô gia ở huyện thành cũng không đủ tiền xây hầm băng.

Theo như hắn ta biết chỉ có quyền quý thật sự trong kinh thành mới có hầm băng, mùa đông trữ băng, mùa hè dùng.

Mùa hè trong huyện thành không có khả năng xuất hiện băng.

Vì vậy, hắn ta tò mò không biết Thời Khanh Lạc lấy băng lạnh ở đâu.

Thời Khanh Lạc cười khúc khích: “Đó là lý do tại sao ta đã nói, ngươi sẽ hối hận nếu hôm nay không tới!”

Nàng nói thêm: “Đây là băng do ta tự làm.”

Lần này Lý tiên sinh đã bị sốc: “Nương tử Tiêu tú tài, ngươi còn biết làm ra băng?"

Không phải là trữ băng vào mùa đông, sử dụng trong mùa hè sao? Làm sao có thể làm ra được?

Bạch Hủ cũng cảm thấy khó hiểu.

Thời Khanh Lạc cười: “Thật ra, chỉ cần ngươi dùng một loại đồ vật là có thể làm đá vào mùa hè.”

Lý tiên sinh và Bạch Hủ rất tò mò muốn biết đó là thứ gì, nhưng họ không hỏi.

Bạch Hủ hiểu rõ không nên hỏi nhưng vẫn không kiềm nổi lòng: “Cái này lại do sư phụ của ngươi dạy?”

Thời Khanh Lạc gật đầu như một lẽ đương nhiên: “Đúng vậy!”

Đúng, chính là sư phụ dạy, mọi thứ đều được dạy bởi sư phụ nàng. Thời Khanh Lạc thật thích nói chuyện với mấy người tự bổ não giống như Tiểu Bạch này, khụ khụ!

Lần này Bạch Hủ không nghi ngờ gì nữa.

Rốt cuộc, Thời Khanh Lạc chỉ là một nữ tử thôn quê, sao biết phương pháp thần kỳ này chứ.

Hắn ta còn thầm nghĩ, chẳng lẽ lão đạo trưởng kia thật sự phi thăng thành tiên?

Không thì làm sao có cách làm băng vào mùa hè.

Vốn dĩ Lý tiên sinh có mấy tâm tư không nên có, lúc này cũng thu liễm lại.

Ông ta thật sự biết xem phong thủy, vị trí của đạo quán này thật sự chính là một khối bảo địa phong thủy cực tốt.

Bởi vậy ông ta cũng suy đoán, có phải lão đạo trưởng cũng biết phong thủy không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi