XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Hàn Tranh nhìn thấy bộ dạng này của tiểu tức phụ liền biết nàng lại muốn ra “Chủ ý hay” nào đó.

“Được .” Hắn không nhịn được chờ mong.

Thời Khanh Lạc gấp lá thư lại rồi cất đi: "Tuy Tiêu Đại Lang hơi ngốc nhưng vẫn ngoan ngoãn. Trong thời gian ngắn phụ thân cặn bã sẽ không phát hiện chuyện chúng ta thư từ qua lại."

Trước khi đám người Tiêu lão thái đi tới kinh thành, nàng đã dạy cho Tiêu Đại Lang.

Sau khi đi đến kinh thành, đi tìm một quán trà hoặc tửu lầu không tính là nhỏ, mỗi ngày đều đến đó hưởng thụ.

Để phụ thân cặn bã nghĩ rằng gã thích đến nơi đó để ăn hoặc uống trà, như vậy sẽ không nghi ngờ gì nữa.

Qua một quãng thời gian, liền thu mua tiểu nhị, đặc biệt giúp gã đưa bức thư đến trạm dịch, mỗi lần như vậy đều cho thêm tiền boa.

Về phía bên nàng, địa chỉ gửi thư cũng được viết ở quán trà hoặc tửu lầu, tiểu nhị sẽ chuyển nó cho Tiêu Đại Lang.

Phụ thân cặn bã tuyệt đối không thể nghĩ ra được Tiêu Đại Lang sẽ có đầu óc như vậy, từ lúc đầu đã để cho người khác truyền tin thay mình..

Tiêu Hàn Tranh đồng ý: “Đúng vậy, cũng may gã không tự cho mình thông minh."

“Nếu không, với bản tính đa nghi của phụ thân cặn bã, ông ta nhất định sẽ phát hiện ra người trong nhà cũ không ổn, sau đó sẽ theo dõi chằm chằmbọn họ.”

Một khi bị phát hiện hai bên thư từ qua lại, nội dung lại là lám thế nào có thể phá hủy phủ tướng quân.

Trước tiên khẳng định bức thư sẽ bị hủy, tin tức sẽ bị chặn.

Thân là tướng quân, chặn một bức thư tại trạm dịch là rất dễ dàng.

Phải nói tiểu tức phụ quá thông minh, nàng gần như đã tính đến chuyện sẽ xảy ra khi nhà cũ Tiêu gia dọn đến kinh thành.

Hai người ngồi một lát liền đứng dậy.

Thời Khanh Lạc về nhà, nàng viết thư hồi âm trước, ngoại trừ đưa ra ý kiến hay cho đám người nhà cũ Tiêu gia, còn chỉ cách phòng ngừa phụ thân cặn bã cấm túc bọn họ ra ngoài.

Sau khi viết xong, nàng đưa cho Tiêu Hàn Tranh xem.

Sau khi đọc xong Tiêu Hàn Tranh suýt nữa phun hết trà trong miệng, nụ cười trong mắt càng sâu: “Nhóc hư hỏng!”

Chủ ý này đúng thật hư hỏng, bảo đảm làm cho mặt mũi của phụ thân cặn bã và nữ nhân kia nổi tiếng ở kinh thành một đoạn thời gian.

Thời Khanh Lạc cũng hài lòng với ý tưởng của mình, nàng chủ động ngồi lên đùi của Tiêu Hàn Tranh.

Bàn tay nàng vòng qua cổ hắn: “Ta biết huynh thích loại xấu xa này.”

Rõ ràng nàng đưa ra chủ ý xấu xa, nhưng có thể thấy được tuy tướng công không nói gì, nhưng thật ra lại rất rất thích, quả nhiên là muộn tao.

Tiêu Hàn Tranh không biết nên cười hay nên khóc: “Nàng đó!”

Đúng là hắn rất thích dáng vẻ xấu xa này của tiểu tức phụ.

Đặc biệt là đối phó với đôi nam nữ ti tiện kia, mặc dù hắn không tham gia nhưng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

“Ngày mau huynh đưa nhiều tiền một chút, như vậy trạm dịch sẽ chuyển thư nhanh hơn.”



Trạm dịch ở Đại Lương đã phát triển tương đối tốt, người dân có thể sử dụng trạm dịch để gửi thư miễn là họ có tiền.

Tất nhiên giá cả đắt hơn so với thương đội và tiêu cục, nhưng bù lại tốc độ sẽ nhanh hơn.

Nếu giá gấp đôi, còn có thể gửi cấp tốc, có thể chuyển đến kinh thành trong vòng chưa đầy mười ngày.

Tiêu Hàn Tranh gấp thư bỏ vào phong bì: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Mặc kệ như thế nào, bức thư này cũng phải được gửi đi gấp, để còn cho đám người lão thái thái sớm ra chiêu chống trả.

Nếu không chậm trễ thời gian, chẳng may bị phụ thân cặn bã bắt được, trả về, vậy thì phiền phức.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hàn Tranh đi đến trạm dịch ngay để trả gấp đôi tiền gửi thư khẩn cấp.

Vài ngày sau, tất cả loại mầm cây hà thủ ô bên phía Thời Khanh Lạc đều đã nảy mầm.

Tiêu Hàn Tranh đi gọi Mạc Thanh Lăng để kêu người tới.

Mạc Thanh Lăng rất quan tâm đến chuyện này, cũng đã tìm được sáu thôn thích hợp để trồng thử hà thủ ô.

Dựa theo lời giải thích của Thời Khanh Lạc, thời kỳ sinh trưởng của hà thủ ô này từ hai đến ba năm, trồng càng lâu thì chất lượng càng tốt.

Nếu trồng vào bây giờ thì có thể thu hoạch trước tiết Thanh Minh của năm thứ ba.

Nếu phải mất gần ba năm, hắn ta sẽ chọn thêm nhiều thôn nữa, một khi thành công sẽ thu hoạch được rất nhiều.

Sau đó để các thôn khác trồng với quy mô lớn.

Tương lai, huyện Nam Khê có thể trở thành nơi trồng trọt nhân tạo hà thủ ô.

Sau đó xưởng dầu bôi tóc cũng có thể được mở.

Vì vậy kêu người đến mang về hơn một nửa số mầm cây hà thủ ô.

Tất cả đều được huyện nha dùng tiền mua lại, sau đó phát miễn phí cho thôn dân đi trồng.

Nhưng mà vẫn phải ký kết khế ước với thôn dân, cho mầm cây miễn phí nhưng sau khi trồng được hà thủ ô phải bán cho huyện nha.

Còn định ra một cái giá thấp nhất, nghĩa là giá thu mua của huyện nha sau này chắc chắn sẽ không thấp hơn cái giá này, chuyện này là để cho các thôn dân chăm chỉ trồng trọt hơn, dù sao giá cả cũng không thấp.

So với trồng lương thực gì đó thì kiếm được nhiều hơn.

Chỉ khi treo quyền lợi thì thôn dân mới tích cực được.

Quả nhiên, sau khi ký cái khế ước này, thôn dân trong sáu thôn đều rất hào hứng, tỏ ra chắc chắn sẽ trồng hà thủ ô thật tốt dựa theo phương pháp này.

Đưa mầm cây cho thôn, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cũng đi theo.

Thời Khanh Lạc tự mình dạy những thôn dân phải trồng thế nào.

Trước khi trồng cây, dạy thôn dân phải bón phân hữu cơ trước khi trồng.

Phân hữu cơ là dùng vỏ đậu phộng cùng phân gà trộn với nhau, để thôn dân đi chuẩn bị trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi