XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau đó việc bón phân, tưới nước, quản lý đồng ruộng, chống nạn sâu bệnh đều được chỉ dạy thật cặn kẽ cho thôn dân.

Mạc Thanh Lăng còn cố ý gọi văn thư của huyện nha đến, ghi chép thật chi tiết những lời Thời Khanh Lạc nói.

Sau này, mỗi khi sắp đến những thời điểm kia sẽ sai người của huyện nha đến xem thử, cũng có tác dụng giám sát các thôn dân.

Thời Khanh Lạc còn dạy mọi người phương pháp chế tạo phân bón hữu cơ.

Còn mang một ít phân bón hữu cơ nhà làm ra để cho mọi người xem thử.

Những lão nông dân giàu kinh nghiệm không ngại bẩn, họ nâng từng cái lên xem.

“Thật sự là phân bón tốt, có loại phân bón này, không chỉ trồng hà thủ ô mà dùng để trồng lương thực hay rau đều rất tốt.”

“Tiêu nương tử thật sự rất lợi hại, vậy mà có thể làm ra loại phân bón này.”

“Chúng ta nên dựa theo đó chuẩn bị nhiều thêm chút để đi bón phân cho ruộng.”

Đối với các thôn dân mà nói, ruộng đất là thứ quý giá, có loại phân bón tốt thế này, có thể trồng được nhiều loại lương thực và đồ ăn tốt hơn, sao có thể không vui vẻ cho được.

Thời Khanh Lạc cũng cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng: “Các ngươi cảm thấy tốt là được rồi.”

Là một chuyên gia về nông nghiệp, có thể dùng khả năng mình học được để giúp ích cho những người nông dân, nàng rất vui vẻ.

Mạc Thanh Lăng sai người ghi chép lại phương pháp chế tạo phân bón này, chuẩn bị đưa đến kinh thành.

Đây cũng là chuyện tốt có lợi cho nước cho dân.

Quan sát Thời Khanh Lạc thân thiện nói chuyện với những lão nông dân, nói cách bón phân để trồng lương thực tốt hơn.

Hắn ta lại phát hiện, Thời Khanh Lạc hiểu rất rõ những loại cây trồng này.

Nói đến phương diện này, khắp người càng toát ra thêm một loại hào quang và sức hấp dẫn không nói rõ được.

Tất nhiên, hắn ta cũng chỉ yêu thích thuần túy mà thôi.

Người ta đã là thê tử của Tiêu Hàn Tranh, hắn ta sẽ không có những suy nghĩ không nên có.

Chỉ là đột nhiên hiểu ra, vì sao Tiêu Hàn Tranh lại có tình cảm tốt với một thê tử nông thôn như vậy.

Hiện tại hắn ta thường xuyên lui tới chỗ của Tiêu Hàn Tranh, dần dần trở thành bằng hữu.

Mỗi lần hắn ta thấy Tiêu Hàn Tranh nhắc đến Thời Khanh Lạc, trong mắt đối phương sẽ có thêm một loại tình cảm, có thể nhìn ra được hắn rất thích tức phụ này.



Ban đầu hắn ta cũng nghĩ giống với những người khác.

Với năng lực của Tiêu Hàn Tranh, khí chất và dung mạo đều không hề thua kém thế gia công tử ở kinh thành, một dân nữ có chỗ nào xứng.

Bây giờ lại cảm thấy hai người rất xứng đôi, ngoại trừ thân thế của Thời Khanh Lạc hơi thấp ra, về những mặt khác hắn ta đều cảm thấy hấp dẫn hơn những nữ tử thế gia đã từng gặp.

Ngoại trừ đưa cho sáu thôn, Thời Khanh Lạc thương lượng với Mạc Thanh Lăng cho thôn của mình và mấy thôn gần đó mầm cây còn sót lại để cùng nhau trồng.

Bây giờ các thôn dân rất tin tưởng Thời Khanh Lạc, cộng thêm không lấy tiền loại mầm cây này, lại không chiếm ruộng tốt, vì vậy mà mọi người đều vui vẻ trồng trọt.

Lần này toàn bộ thôn Hạ Khê không còn nhà nào không trồng nữa.

Người một nhà của tiểu nhị làm ở khách điếm Ngô gia kia, vì chuyện lúc trước mà bị người trong thôn xa lánh, không còn cách nào, cả nhà chỉ có thể chuyển đến huyện thành.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào Ngô gia, dù sao bọn họ làm ra chuyện như vậy cũng là vì Ngô gia.

Ngô gia tức giận đến mức không chịu được, nhưng bây giờ bị Mạc Thanh Lăng nắm được điểm yếu, bất đắc dĩ phải chấp nhận, sắp xếp nơi ở một nhà này, còn sắp xếp công việc cho hai người trong nhà này nữa.

Tất nhiên, chuyện này càng khiến bọn họ ghi hận Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh.

Làm xong chuyện trồng hà thủ ô, xưởng xi măng đã xây xong, các thôn dân thoải mái chế tạo xi măng,

Bên phía Bạch gia cũng kéo gạch lát sàn nhà chế tạo được đến nhà mới của Tiêu gia, Thời Khanh Lạc dạy thợ thủ công lát lên.

Tiêu Hàn Tranh cũng lên huyện học báo cáo chuyện nhập học.

Trong lúc hai người Thời Khanh Lạc bận tối mày tối mặt, cực phẩm trong kinh thành cũng lén lút lấy được thư.

Tiêu Đại Lang đi đến tửu lầu nhỏ giống như trước, thấy tiểu nhị nháy mắt, gã lập tức đi đến một gian phòng.

Người theo dõi gã nhàm chán phẩy phẩy cây quạt ở cửa tửu lầu.

Hầu như mỗi ngày gã đều đến nơi này ăn uống, chẳng có gì lạ cả.

Tiêu Đại Lang thuận lợi lấy được thư trong gian phòng, khen thưởng cho tiểu nhị.

Mặc dù cảm thấy đau lòng, gã vẫn nghe lời của Thời Khanh Lạc nói, không bỏ được chuyện nhỏ sẽ không làm được chuyện lớn.

Sau khi gọi vài món tùy ý rồi ăn xong, gã cất thư mang theo đệ đệ trở về phủ tướng quân.

Bởi vì Thời Khanh Lạc đã nhắc nhở, mặc dù đần độn nhưng Tiêu Đại Lang cũng phát hiện gần đây có người đang theo dõi mình.

Chuyện này càng chứng minh là nha đầu kia lợi hại, vậy nên lại gạt đi suy nghĩ ban đầu còn muốn tiết kiệm tiền, tự mình chạy đến dịch trạm gửi thư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi