XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Hàn Tranh nhét thư vào lại phong thư.

“Lần trước đi phủ thành, ta có cứu một đôi huynh đệ gặp nạn, để bọn họ đi kinh thành giúp ta làm việc, thuận tiện giám sát phủ tướng quân.”

“Phủ tướng quân có chút gió thổi cỏ lay, bọn họ sẽ lập tức báo tin cho ta.”

“Chỉ cần có cơ hội đổ dầu vào lửa, ta bảo bọn họ cũng đừng buông tha.”

Hai huynh đệ kia đều là người có năng lực, chỉ là gặp phải nhiều chuyện thất bại.

Đời trước hắn kết bạn với ca ca, đệ đệ bị bệnh đã chết, cũng bởi vậy người ca ca kia làm việc rất điên cuồng.

Lúc đi phủ thành, vừa lúc hắn gặp được đôi huynh đệ này, lập tức cứu đệ đệ.

Đôi huynh đệ này cũng chủ động đầu nhập vào, làm việc cho hắn.

Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Hóa ra huynh cũng bắt đầu bày binh bố cục rồi.”

Nháy mắt nàng cảm thấy tiểu tướng công không phải là người làm việc chỉ biết trông cậy vào thi khoa cử.

Tiêu Hàn Tranh cười nhẹ nói: “Ta đây cũng là học từ nương tử.”

Thời Khanh Lạc dựa vào trong lòng hắn, duỗi tay dùng đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc của hắn thưởng thức, “Huynh nói xem, lần này công thức xi măng được dâng lên, còn có công thức phân bón kia nữa, hoàng đế sẽ ban thưởng cái gì cho chúng ta?”

Tiêu Hàn Tranh nói: “Đúng lúc ta cũng muốn nói chuyện này.”

“Hôm nay Mạc Thanh Lăng tới tìm ta, muốn hỏi chúng ta muốn ban thưởng cái gì.”

Hắn hỏi: “Nàng nghĩ muốn cái gì? Đều theo nàng.”

Công danh lợi lộc hắn sẽ đi tranh, như vậy càng danh chính ngôn thuận, không cần dựa vào cái này để đạt được.

Thời Khanh Lạc nghĩ nghĩ: “Nếu không để hoàng đế thưởng ngọn núi lớn có đạo quán cho chúng ta, huynh cảm thấy thế nào?”

Tòa núi lớn kia là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, rất ít có người dám vào trong, bên trong đó có không ít đồ tốt.

Với lại còn được người trong thôn lưu truyền tương đối thần bí, nói bên trong có thần tiên gì đó, hơn nữa chuyện của lão đạo trưởng, mọi người càng cảm thấy ngọn núi kia thần bí.

Vừa lúc có thể lấy làm lá chắn.

Hơn nữa một mảnh lớn cây củ cải đường dại, cũng với cây sơn đều ở trên núi.

Chờ cây sơn bị khai thác ra, nếu như bị ai đánh chủ ý, nghĩ cách để ngọn núi kia thành của riêng, như vậy xưởng bọn họ sẽ không còn nguyên liệu nữa.

Mặt khác còn có nhân sâm mà tiểu tướng công nói đến.

Gần đây nàng cũng thường xuyên d.a.o trong núi lòng vòng, phát hiện ngoài núi không sâu, có thể gieo trồng rất nhiều cây ăn quả với dược liệu.

Nàng và tiểu tướng công cũng chưa có đi vào sâu trong núi, nếu trở thành đồ riêng của mình, lúc nào cũng có thể đi được.



Thân là chuyên gia nông nghiệp, nàng có hứng thú rất lớn đối với chuyện khác thác tài nguyên rừng rậm.

Tiêu Hàn Tranh không nghĩ tới tiểu tức phụ lại muốn ngọn núi kia.

“Được, ngày mai ta sẽ nói cho Mạc Thanh Lăng.” Hiện tại hắn và đối phương đã có thể trò chuyện như băng hữu.

Thời Khanh Lạc lại nói: “Ngọn núi sau nhà cũ nuôi gà nuôi vịt không tệ, ta chuẩn bị lại mua thêm gà vịt thả lên đó.”

Hơn một tháng trước, cữu cứu của Bạch Hủ giúp đưa một đàn heo và cừu đến, còn có hàng trăm con bò sữa.

Nàng lại mời những thôn dân làm ruộng tốt ở thôn, khai hoang không ít đất trồng đậu nành, tiểu mạch, cây củ cải đường, đậu phộng.


Về sau đậu nành dùng để ép dầu và làm đậu hủ, bã đậu thì có thể lấy ra nuôi dê bò.

Tiểu mạch cám mì đều là thức ăn chăn nuôi cực tốt.

Còn không ít loại rau dưa, đến lúc đó dùng phân của dê bò gà làm phân bón, toàn bộ đỉnh núi đều có thể tuần hoàn lợi dụng.

Đương nhiên, trong đất nàng có rót linh tuyền, trên núi gà vịt cùng heo dê bò, cũng đều uống qua linh tuyền.

Như vậy mặc kệ là đồ ăn hay là gia cầm gia súc, chẳng những đề cao năng năng suất, vị ngon, thịt dai, giá trị dinh dưỡng cũng cao hơn.

Đối chuyện này, Tiêu Hàn Tranh vẫn ủng hộ: “Được!”

Kế tiếp, Tiêu Hàn Tranh chú trọng việc học hành.

Thời Khanh Lạc thì chú tâm vào nuôi dưỡng cùng gieo trồng.

Trải qua khoảng thời gian quan sát này, nàng đã chọn mười mấy người, dạy đối phương làm đậu phụ, đậu tương, nước tương, tương đặc.

Ba nhà làm đồ vật giống nhau, bảo đảm ra số lượng lớn, về sau sẽ còn gia tăng, còn ký kế ước bảo mật.

Những người được nàng dạy, trong vòng ba năm, lợi nhuận mà bọn họ thu vào phải chia cho nhà nàng ba phần, không được nàng cho phép, không thể tiết lộ công thức.

Ba nhà làm đậu phụ kia, nàng không muốn lợi nhuận, mà là muốn đối phương không ràng buộc cung cấp bã đậu trong năm năm.

Sau khi làm ra, thì bán trong thôn, hấp dẫn càng nhiều người tới trong thôn mua.

Làm đậu phụ quá vất vả, Thời Khanh Lạc chuẩn bị dạy cách làm cho mọi người, không muốn làm bà bà, tiểu cô tiểu thúc quá vật vả.

Mười mấy gia đình này tất nhiên đồng ý không chút do dự, còn đặc biệt cảm kích Thời Khanh Lạc.

Sau khi bọn họ làm ra, đầu tiên bán trong sân nhà mình.

Chuẩn bị chờ kiếm lời, liền dựa theo Thời Khanh Lạc nói, đi cửa thôn sửa mấy gian phòng sát nhau vào bán.

Mấy thứ này làm ra xong không lo không bán được, cũng hấp dẫn rất nhiều thương nhân buôn bán nhỏ đến mua sỉ, sau đó chuyển ra ngoài bán..

Hơn nữa người tới mua đá tiêu và nhang muỗi, toàn bộ thôn Hạ Khê càng ngày càng náo nhiệt.

Còn có người tới tìm Tiêu Hàn Tranh hỏi, ở cửa thôn xây một khách điếm, còn bán thức ăn, sinh ý còn rất không tồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi